Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1956 : Thế giới trong gương (33)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khi xuống núi, tiểu hòa thượng vội vàng đuổi theo, đưa cho hai người họ một cái hộp gỗ.



"Chủ trì nói, đợi có hạt giống thì để ở trong này, mời hai vị thí chủ trả lại hạt giống, chôn ở dưới cây kết duyên. A Di Đà Phật." Tiểu hòa thượng nói xong cũng chạy.



Kích thước hộp gỗ không chênh lệch nhiều so với hộp nhẫn, phía trên khắc hoa văn thật đẹp, lộ ra một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.



"Em cảm thấy thật sự sẽ có hạt giống sao?" Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy gốc cây kia có hạt giống.



Sơ Tranh cất kỹ hộp: "Có lẽ thời gian chưa tới."



Trình Mộ quay đầu nhìn ngôi chùa nguy nga cổ phác kia một chút, khóe miệng hơi giương lên, nắm tay Sơ Tranh đi xuống dưới.



Trên đường trở về gặp phải tai nạn xe cộ, Sơ Tranh từ trước đến nay không thích xen vào việc của người khác, thế mà lại đi giúp.



Đưa người đến bệnh viện, Sơ Tranh cởi áo khoác đã bị bẩn xuống: "Nhìn em như vậy làm gì?"



Trình Mộ nhún nhún vai: "Anh phát hiện anh còn chưa đủ hiểu em."



Sơ Tranh đột nhiên tới gần hắn, bàn tay chống trên tường phía sau hắn: "Vậy anh muốn hao tâm tổn trí hiểu rõ hơn em hơn không?"



Trong lời nói của Sơ Tranh có hàm ý, Trình Mộ nghe hiểu.



Hắn chậm rãi nâng lên một nụ cười: "Nguyện ý cống hiến sức lực."



"Chọn ngày không bằng đụng ngày, chọn bây giờ đi." Sơ Tranh mạnh mẽ như gió cuốn, kéo hắn liền đi.



"Hở?"



-



Sau khi Trình Mộ giải quyết được cha mẹ Úc, cha Trình bên kia cơ bản không cần quá trình gì.



Yêu cầu của cha Trình rất đơn giản —— người, sống.



Cho nên sau khi cha Trình phát hiện đối tượng của Trình Mộ là một cô gái xinh đẹp, thì làm gì còn có ý kiến nữa.



Quan hệ của Trình Mộ và cha Trình không cứng ngắc như thời niên thiếu nữa, nhưng cũng không thấy có bao nhiêu thân mật, ở giữa từ đầu đến cuối đều có ngăn cách.



Cha mẹ hai bên cũng không có ý kiến, sau khi yêu đương một thời gian ngắn, hôn lễ bị nâng lên chương trình hội nghị.



Sơ Tranh vội vàng đề cao độ nổi tiếng của mình, dùng sinh mệnh thiết kế bản thảo, làm gì có thời gian đi chuẩn bị hôn lễ.



Cho nên hôn lễ đều giao cho cha mẹ và Trình Mộ đi làm, cô chỉ đưa tiền, cuối cùng ngày hôn lễ xuất hiện là được rồi.



Trình Mộ rất kỳ quái.



Nhà khác kết hôn, nhà gái hận không thể tự làm tất cả mọi việc.



Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, sao cô lại không quan tâm như vậy chứ?
Mà chỗ ngồi kế bên ghế lái, người đàn ông thân mang âu phục màu trắng, bị cố định hoàn toàn trên ghế ngồi.



Người này không phải ai khác, chính là Trình Mộ.



Trình Mộ yếu ớt tỉnh lại, cảm giác thân thể bị trói buộc, làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại.



"Anh, tỉnh rồi à?"



Lâu rồi chưa nghe thấy loại xưng hô này, làm Trình Mộ đột nhiên quay đầu, gương mặt thiếu niên trong trí nhớ trùng khớp với người bên cạnh.



Khúc Ngạn!



Khúc Ngạn cười một cái: "Anh trông thấy em rất kinh ngạc nha, 10 năm không gặp, anh có nhớ em không?"



Miệng Trình Mộ không bị bịt, hắn nhìn chằm chằm Khúc Ngạn: "Khúc Ngạn, cậu muốn làm gì?"



"Anh, em không muốn nhìn anh kết hôn." Vẻ mặt Khúc Ngạn có chút tủi thân: "Em rất khó chịu."



"..."



Mẹ nó mày khó chịu liên quan gì đến tao!



Trình Mộ giận muốn điên lên, rốt cuộc tên điên này trở về lúc nào!



Trình Mộ tỉnh táo lại: "Cậu thế này là bắt cóc."



"Ừ, em nhớ anh." Khúc Ngạn mỉm cười, trong mắt lại lộ ra âm trầm kiềm chế: "Chỉ có thể ra hạ sách này, anh nhịn trước một chút."



Trình Mộ không khỏi nhớ tới câu Sơ Tranh đã nói với hắn, cô nói, cô và Khúc Ngạn không có gì khác biệt.



Không!



Bọn họ có khác nhau!



Cô sẽ nghĩ hết biện pháp có được mình, nhưng xưa nay sẽ không dùng loại ánh mắt mang theo tính hủy diệt nhìn mình.



Cô sẽ tận lực chiều theo hắn, cho dù hắn từ chối, cũng sẽ không làm cho cô có hành vi quá khích.



Cho tới bây giờ bọn họ đều không phải người một đường.



"Khúc Ngạn, rốt cuộc cậu thích gì của tôi?"



"Anh thích gì của cô ta?" Khúc Ngạn không trả lời mà hỏi lại.



Trình Mộ nhìn chằm chằm Khúc Ngạn: "Trả lời vấn đề của tôi."



Cánh môi Khúc Ngạn khẽ nhúc nhích, cuối cùng lại còn bày ra vẻ yếu ớt: "Từ lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy anh sẽ là của em. Em yêu thích anh, không có lý do, hết thảy của anh em đều thích."



Trình Mộ: "Hết thảy của tôi chính là Úc Sơ Tranh, cậu cũng thích cô ấy sao?"



Khúc Ngạn: "..."