Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1955 : Thế giới trong gương (32)

Ngày đăng: 01:46 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ngày hôm sau Trình Mộ tới rất sớm, ăn mặc đúng quy đúng củ, vừa có thể triển lộ ưu thế của mình, mà cũng không quá đột ngột.



Mẹ Úc rất hài lòng, cha Úc lại nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt.



Mẹ Úc dùng chân đạp cha Úc một cái.



Lúc này cha Úc mới thu lại sắc mặt, gạt ra một nụ cười khó coi.



Trình Mộ: "..."



Trình Mộ cẩn thận đụng đụng Sơ Tranh: "Có phải cha em không thích anh không?"



"Ông ấy chính là như thế."



Phần lớn mẹ thương con trai hơn, cha thương con gái hơn, cha Úc chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, con gái mình nuôi nhiều năm như vậy, đột nhiên có bạn trai.



Mẹ Úc hỏi Trình Mộ mấy vấn đề, cũng không đặt nặng về gia cảnh, chủ yếu là nhân phẩm.



Trình Mộ trả lời, hiển nhiên càng làm cho mẹ Úc thích.



Ăn cơm chiều xong, cha Úc khó chịu đứng dậy, bảo Trình Mộ đi cùng ông ra ngoài sân ngồi một lát.



Cũng không biết hai người nói gì, khi cha Úc lần nữa vào cửa, sắc mặt rõ ràng đã khá hơn nhiều.



Sơ Tranh đi ra sân tìm Trình Mộ: "Anh nhìn gì thế?"



Trình Mộ đang ngửa đầu nhìn gốc cây trong sân, bây giờ không phải là thời kỳ nở hoa, chỉ có lá cây xanh um tươi tốt.



"Cây này..."



"Sao thế?" Cây này thế nào? Chưa từng thấy cây sao?



"Trong sân nhà anh cũng có một gốc." Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một gốc cây giống như cây nhà hắn ở bên ngoài.



Sơ Tranh nhíu mày, nhìn về phía cây, cây này nói thật Sơ Tranh nhìn không hiểu là cây gì.



Nó nở hoa rất nhỏ, trắng trắng, từng đóa từng đóa giấu giữa tán lá xanh, đẹp đẽ lạ thường.



Sơ Tranh và Trình Mộ ngồi dưới tàng cây, tra cây này một chút.



Sau đó không tìm ra được loại cây nào phù hợp với chủng loại này.



Sau khi Sơ Tranh tiễn Trình Mộ đi, đến thư phòng hỏi cha Úc chuyện gốc cây phía dưới.



"Cây đó à. Trước kia mẹ con vào chùa mang về, lúc ấy con bị bệnh, làm cách nào cũng không thấy khỏi. Nói là có thể bảo vệ con, còn có thể mang đến vận may cho con." Cha Úc nói đến đây còn có chút bất mãn: "Khi đó đã là niên đại nào rồi, mẹ con còn tin những thứ kia, kết quả còn không phải cha đưa con đến bệnh viện lớn à, qua ngày hôm sau con liền nhảy nhót tưng bừng."




Để người hữu duyên gặp nhau, đối với bọn họ mà nói chính là có công đức.



Chủ trì nói xong câu đó liền nhắm nghiền hai mắt, không có ý định nói thêm.



Sơ Tranh biết tính của những người này, lôi kéo Trình Mộ đang muốn hỏi thêm rời đi.



Đứng trong hành lang, vẫn có thể trông thấy cây đại thụ che trời kia.



Trình Mộ nắm chặt tay Sơ Tranh: "Anh rất may mắn, có thể đứng bên cạnh em."



"..." Anh và em vốn không có duyên, toàn bộ nhờ vào chính em!



Tên yếu gà như anh hiểu cái búa gì!



Trình Mộ muốn viết lời thề nguyện, Sơ Tranh đành phải tùy theo hắn.



"Em viết?"



"Không."



"Viết nha." Trình Mộ trước công chúng phạm quy làm nũng.



"..." Phật môn trọng địa, em nhịn anh!



—— Duyên từ em mà lên, mệnh từ anh mà dừng.



Trình Mộ nhìn câu nói kia, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, viết tên mình ở phía dưới.



"Anh ném ra nhé?"



"Ừ."



Trình Mộ cầm lấy ném, kết quả ném nửa ngày cũng không ném lên được.



Trình Mộ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, đáy lòng có chút xấu hổ: "Lần này anh nhất định có thể!" Không thể mất mặt trước mặt Bảo Bảo.



Sơ Tranh nhìn không được, đi qua nhận lấy từ trong tay hắn: "Muốn ném đến chỗ nào?"



"Anh..."



"Ném chỗ nào?" Sơ Tranh dữ dằn, không quá kiên nhẫn.



Trình Mộ hơi trầm mặc, chỉ chỉ nơi hơi cao một chút: "Nơi đó."



Sơ Tranh lui lại mấy bước, giơ tay quăng ra, bảng gỗ có chút trọng lượng bị ném lên trên trời, sau đó rơi xuống, mang theo lụa đỏ, chuẩn xác rơi vào nơi Trình Mộ chỉ.



Gió phất qua, tất cả bảng gỗ va chạm, phát ra âm thanh du dương, giống như một khúc hát ca tụng.