Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1988 : Quy tắc chăn nuôi (29)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Gần đây trên không ít tin tức toàn là tin liên quan tới Thương gia, nhìn từ tin tức trước mắt, thì tình huống của Thương gia rõ ràng không tốt.



Thương Khí tự nhiên cũng nhìn thấy.



Nhưng hắn không để chuyện này trong lòng, Thương gia chết hay sống, hắn không quan tâm.



Hôm nay sau khi Thương Khí kết thúc buổi biểu diễn, đổi lại quần áo của mình, thì nhận được điện thoại của Thương Vu Thành.



"Trong trang viên trên núi kia còn đồ gì của mày không?" Thương Vu Thành không nói nhảm, vừa nghe máy đã là một câu như vậy.



Thương Khí hơi dừng lại, tay cầm di động hơi siết chặt: "Có chuyện gì?"



"Có đồ của mày thì mau thu dọn đi, tòa trang viên kia tao muốn bán." Thương Vu Thành nói xong, vẫn không nhịn được chửi một câu: "Đều do tai tinh như mày, rốt cuộc Thương gia này đã tạo phải nghiệt gì, mà lại sinh ra một thứ như mày chứ, tao rất hối hận vì lúc đầu không bóp chết thằng nghiệt chủng như mày đi!"



Tút tút tút ——



Trong điện thoại di động truyền ra tiếng tút tút băng lãnh.



Thương Khí bình tĩnh để điện thoại di động xuống, nhìn về phía người trong gương.



Người đàn ông mặt mày xinh đẹp, yên lặng, trừ xinh đẹp, thì dường như không có bất kỳ phong mang gì.



Người trong gương đột nhiên cong khóe miệng lên, gương mặt quạnh quẽ kia trong nháy mắt có sức sống, trở nên càng thêm đẹp hơn.



Trước kia nhận được điện thoại của Thương Vu Thành, kiểu gì hắn cũng sẽ không khống chế nổi mình, bây giờ lại hoàn toàn không có loại cảm giác này nữa.



Hắn càng thêm nhớ nhóc con nhà mình da diết.



Thương Khí nghĩ đến trong trang viên có nhiều thứ xác thực cần phải xử lý, chờ biểu diễn kết thúc, lập tức mua vé trở về.



Trang viên đã một thời gian rồi không có ở người, tích ra một lớp bụi.



Lúc này bước vào nơi này lần nữa, Thương Khí chợt có một loại cảm giác như đã mấy đời rồi.



Hắn bảo vệ sĩ đi thu dọn tầng hầm trước, hắn đi lên phòng đàn trên lầu.



Đàn trong phòng đàn đã sớm bị dọn đi, cả phòng đều trống rỗng.



Thương Khí đứng ở giữa phòng, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, không biết qua bao lâu, hắn đi đến bên tường.



Bàn tay ấn lấy tường nhẹ nhàng đẩy ra, thình lình xuất hiện một lối đi.



Từ chỗ phòng đàn, có thể thông xuống tầng hầm dưới gác nhỏ.
Thương Khí đang chiên cá khô nhỏ, hai mặt đều khô vàng, nhìn rất muốn ăn.



Tâm tình của Sơ Tranh lại không phải rất tươi đẹp.



Cho dù cái này không giống như cá khô nhỏ bên ngoài bán, nhưng nó vẫn là cá khô nhỏ!



Có phải là Thương Khí cố ý không!



Thương Khí người này nhìn như tác phong đứng đắn, nhưng từ lúc vừa bắt đầu, hắn đã ác liệt ấn cô vào trong nước...



Thương Khí buông đĩa xuống, xoay người ôm Sơ Tranh lên, cầm một con đưa tới bên miệng Sơ Tranh: "Nếm thử xem?"



Không!



Mơ tưởng!



-



Vả mặt có lẽ sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.



Sơ Tranh chậm rãi cắn cá khô nhỏ ngay trên tay Thương Khí.



Ta một đời lừng lẫy!



Thù này không báo không phải đại lão!



Chờ ta...



Sơ Tranh hung tợn cắn một cái, không chú ý tới tay Thương Khí, răng cắn trúng ngón tay, Thương Khí đau đến mức hít một hơi.



"Ăn ngon cũng không cần cắn ngón tay tôi chứ..." Thương Khí bất đắc dĩ, lời còn chưa nói hết, đằng sau đã tự động cách âm.



Vẻ mặt hắn hơi cứng ngắc, một giây sau, có chút bối rối thu tay lại.



Trong lòng bàn tay mang theo một chút cảm giác ướt át, bị ngón tay hắn nắm chặt lại, giấu ở bên người.



Sơ Tranh: "??"



Thương Khí buông Sơ Tranh ra, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ: "Tôi nghĩ tới một chuyện cần phải giao phó, em ăn trước đi, tôi đi gọi điện thoại."



Sơ Tranh giơ móng vuốt chỉ chỉ cái bàn.



Điện thoại lẻ loi trơ trọi để trên bàn.



Vành tai Thương Khí như bị phỏng, quay trở lại túm lấy điện thoại di động rồi vội vàng đi vào phòng ngủ.