Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1987 : Quy tắc chăn nuôi (28)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thương Khí bận bịu chuyện tuần diễn, Sơ Tranh thì vội vàng xưng bá toàn thành.



Uy danh của Sơ Tranh đã lan rộng ra ngoài, những con còn chưa bị thu phục, nhìn thấy đội ngũ kia của Sơ Tranh, cơ bản đều không cần động thủ.



Thương Khí có thời gian thì sẽ trở về, nhưng nhiều khi đều vồ hụt, Sơ Tranh cũng không ở nhà.



Thương Khí: "..."



Rốt cuộc ai là mèo! Cứ không thể dính chủ nhân là hắn một tẹo được sao?!



Sơ Tranh biểu thị đương nhiên không.



-



Sơ Tranh lần nữa nghe thấy tin tức của Hạ Cẩn, là sau khi cô thống nhất thiên hạ... Không phải, thống nhất toàn thành.



Hạ Cẩn vẫn luôn bị giam trong bệnh viện tâm thần, có lẽ Thương Vu Thành đã từng thu xếp, Hạ Cẩn sống ở bên trong không tính là tốt.



Chỉ là mấy ngày đầu ý thức của Hạ Cẩn không rõ, đằng sau đã thanh tỉnh lại.



Nhưng lúc ấy gã nói mình không có vấn đề cũng vô dụng, có người bệnh tâm thần nào nói mình là người bình thường mà bác sĩ sẽ tin đâu.



Hạ Cẩn đương nhiên không chịu ở trong đó như vậy, nghĩ trăm phương ngàn kế liên hệ với người gã quen biết.



Kết quả không đợi được người đến cứu gã, ngược lại chờ được mấy vệ sĩ thân hình cao lớn.



Khi Hạ Cẩn bị mang đi, sắc mặt trắng bệch, giống như sắp đối mặt với địa ngục nhân gian.



Vì sao Hạ Cẩn lại đổi thành phố nhiều lần như thế, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì khi Hạ Cẩn vừa có được năng lực kia đã đắc tội với người ta.



Lúc ấy gã vừa học được một chút da lông, tự cho là giỏi, kết quả hại con trai của người ta.



Hạ Cẩn thấy tình thế không đúng, vội vàng chạy trốn.



Sợ bị vị ông lớn kia tìm được mình, Hạ Cẩn làm việc dần dần điệu thấp hẳn đi, lúc này mới dưỡng thành tính tình hiện có.



Chuyện của Hạ Cẩn huyên náo lớn như vậy, vị ông lớn kia sao có thể không nhìn thấy.



Lần này Hạ Cẩn muốn nhảy cũng nhảy không nổi nữa.



-



Trong lúc tuần diễn của Thương Khí diễn ra, Thương Vu Thành từng tới mấy lần, nhưng lần nào người mở cửa cũng là vệ sĩ, không có bóng dáng của Thương Khí, Thương Vu Thành tức giận cũng không có tác dụng gì.



Hạ Cẩn nói trên người Thương Khí có oán khí, nhưng cô không nhìn thấy, cũng không biết những oán kia khí là gì, có thể dùng cách gì giải quyết.




Đỗ Bái: "Á?"



Nếu như Thương Khí không vui bởi vì sự tồn tại của Thương gia, vậy thì làm chúng nó biến mất là được rồi.



Đỗ Bái cảm thấy Sơ Tranh đang nói đùa, nhưng rất nhanh Sơ Tranh liền liên hệ với anh ta, bảo anh ta giúp đỡ đi phá đổ Thương gia, thừa cơ thu mua, cả người đều đần hết cả lên.



"Đó là nhà của Thương Khí..."



—— Cho nên?



"Thương Khí hắn..." Đỗ Bái không biết nên nói thế nào.



Nhiều năm như vậy Thương Khí nhìn như không quan tâm, nhưng hắn thật sự không quan tâm chút nào sao?



—— Bọn họ khỏe mạnh, Thương Khí sẽ xảy ra chuyện, anh chọn một đi.



"..."



Đỗ Bái chọn Thương Khí không hề nghi ngờ.



Thương gia anh ta đã sớm không quen nhìn, nhưng cho dù không quen nhìn thế nào, anh ta cũng chỉ là một người ngoài, không tới phiên anh ta đến quản.



"Vậy chúng ta không nói cho Thương Khí biết à?"



—— Nói cho hắn biết làm gì? Hắn có thể giúp đỡ?



"..." Hình như không thể, nhưng nhóc muốn phá đổ cả nhà hắn, chẳng lẽ không nên nói với hắn một chút sao?



Có Đỗ Bái phối hợp, Sơ Tranh ở phía sau bày mưu tính kế, muốn chơi đổ Thương gia cũng dễ dàng hơn nhiều.



Lúc ban đầu Đỗ Bái cảm thấy con mèo Sơ Tranh tâm quá đen rồi.



Tính toán người ta, vừa hung ác lại vừa cấp tốc, làm cho người ta căn bản không có cơ hội đổi ý.



Đằng sau Đỗ Bái cũng chỉ còn lại một nghi vấn: "Nhóc là mèo thần tài biến thành sao? Không... Nhóc là thần tài sao?"



Sơ Tranh: "..."



Thần tài không dám nhận, dù sao đây là tiền của Vương bát đản.



Ta chỉ là một con mèo công cụ không có tình cảm.



【...】 Không muốn làm nhiệm vụ này, muốn về nhà oa oa oa!



Nó tạo nghiệt gì đây, mà lại chọn phải một ký chủ như thế chứ.



Tiểu tỷ tỷ sát vách có mặn có ngọt, vì sao nó lại phải chịu loại tội này! Giận đến tự bế!