Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1991 : Quy tắc chăn nuôi (32)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đề nghị của Thương Khí không phải là không có đạo lý.



Nơi này không có cách nào chuyển đi, bên ngoài luôn có người đi dạo, lỡ như một ngày nào đó gặp phải một tên điên không vào được liền nổi điên thì sao?



Cho nên Sơ Tranh suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý với đề nghị của Thương Khí, quy hoạch bước phát triển của khu vực mới.



Mèo muốn qua có thể tự mình qua, không muốn có thể sống ở trong những khu vực người khác không vào được.



"Thật nhiều mèo nha!!"



"Thật đáng yêu, mau giúp tôi chụp ảnh chung..."



"Không biết có thể cho ăn không, rất muốn cho ăn!"



"Hình như không thể, sợ có người cho ăn đồ không sạch sẽ."



"Vậy thì thật đáng tiếc..."



Lúc tiến vào, tất cả mọi thứ trên người đều phải gửi trong ngăn tủ ở bên ngoài, chỉ có thể mang theo điện thoại hoặc là khăn tay hay chút đồ chơi nhỏ.



Nhưng nếu như vận khí tốt gặp phải nhân viên đang cho ăn, vậy thì có thể cho ăn một lần.



"Nơi này tốt như vậy, vậy mà đều không thu phí, khi tôi nghe nói đã kinh ngạc đến ngây người đấy biết không?"



"Còn không phải sao... Chủ nhân của nơi này chắc chắn rất yêu mèo."



Chủ nhân có yêu mèo hay không yêu mèo thì không biết, nhưng chủ nhân của nơi này không phải là người.



"Đây chính là thiên đường của mèo nô nha! Tôi cũng muốn tới nơi này làm việc, quá hạnh phúc oa oa oa."



"Vừa rồi tôi nghe ngóng rồi, chỗ này của người ta chỉ chọn người chuyên nghiệp."



"A..."



Người nghe ngóng việc này còn không ít.



Đáng tiếc người ta nuôi mèo đều muốn chuyên nghiệp, nếu như chỉ dựa vào yêu thích, thì căn bản không có cách nào được tuyển chọn vào đây.



Nhưng về sau có người tiết lộ ra tiền lương ở đây, lại tiện sát một đám người.



Đã được nuôi mèo, còn có tiền lương kếch xù cầm, còn công việc nào tốt hơn cái này nữa.



Lâu đài mèo trở thành một địa điểm nổi tiếng trên mạng, việc này còn gây nên người phía trên chú ý, muốn liên hợp lại, chế tạo ra một khu du lịch đặc sắc.



Sơ Tranh: "..."



Không!



Không muốn!



Sơ Tranh hận không thể treo mấy chữ này ở bên ngoài lâu đài mèo.




Cục bông trắng muốt dĩ vãng luôn ngủ trong ngực hắn, lúc này biến thành một thiếu nữ, đầu dựa vào hõm vai hắn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, trên đầu còn có hai cái lỗ tai đầy lông xù.



Nhìn từ xúc cảm...



Thương Khí: "!!!"



Nằm mơ sao?



Thương Khí hung hăng bấm bắp đùi mình một cái, ý đau đánh tới, nhưng xung quanh cũng không có bất kỳ biến hóa nào.



Thương Khí nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cứng đờ không dám động, hô hấp cũng trở nên nặng nề.



Đây là... Nguyệt Bán?



Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!!



Thương Khí nhắm mắt lại, ép buộc mình tiếp tục ngủ.



Nhưng mà nhiệt độ trong ngực nhắc nhở Thương Khí, đây không phải ảo giác, nhóc con của hắn, thật sự biến thành một người.



-



Hôm sau.



Ánh nắng dần dần lên cao, ánh sáng màu vàng nhạt rơi vào trên thân người đàn ông giống như pho tượng.



Hắn ngồi ở thư phòng hơn nửa đêm, lúc này cuối cùng cũng cử động cái cổ cứng ngắc, đứng dậy rời khỏi thư phòng.



Thương Khí đứng ở cửa phòng ngủ, để tay trên tay nắm cửa, nhưng cũng không dám mở ra.



Hắn còn đang chần chờ, cửa phòng mở ra từ bên trong.



Thương Khí không trông thấy thiếu nữ tối hôm qua, chỉ nhìn thấy nhóc con trắng muốt.



Cô kéo lấy cái đuôi xoã tung, mở cửa liền xông ra ngoài, xém chút đụng vào đùi hắn.



Thương Khí theo bản năng lui lại mấy bước: "Em..."



Nhóc con nghiêng đầu xuống, trong con ngươi xanh thẳm tĩnh mịch phản chiếu hình dáng của hắn, một đêm không ngủ, hình tượng hơi suy sút.



Yết hầu Thương Khí hơi ngứa ngáy, hắn tằng hắng một tiếng: "Dậy rồi?"



—— Anh đứng cửa làm gì?



Thương Khí cúi thấp ánh mắt xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt: "Không làm gì cả."



—— Ồ.



Sơ Tranh dò xét hắn vài lần, lách qua hắn đi đến phòng khách.



Thương Khí thở ra một hơi.



Đêm qua thật sự không phải là ảo giác của hắn sao?