Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1994 : Trung khuyển thị vệ (2)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thời đại này trinh tiết và danh tiết đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho dù nguyên chủ nói ngày đó là thích khách, nhưng nàng xác thực từng ở một mình với một nam nhân, ai biết thích khách kia làm gì nàng.



Trường Tôn Hành vốn tin tưởng tiểu tình nhân kia, ai biết ả sẽ thêm mắm thêm muối nói gì, nguyên chủ lại không dám để tiểu tình nhân nói chuyện này ra.



Bởi vì nhược điểm này, đằng sau nguyên chủ căn bản là bị tiểu tình nhân đè lên đánh.



Bây giờ một màn này...



Gió thổi làm mắt Sơ Tranh cũng sắp không mở được rồi, mắt thấy thích khách kia càng ngày càng gần, cũng cố ý chạy về phía cô bên này, phản ứng đầu tiên chính là trước tiên lui về phòng.



Thích khách đã đến ngoài cửa, dùng tay chống cửa.



Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn đối phương, nhấc chân đạp tới, thừa dịp thích khách tránh, đóng sầm cửa lại.



Tiếng gió gào thét bị cửa phòng ngăn cách, gió lạnh chuyển động trong gian phòng, dần dần biến mất.



Chống vào cửa phòng, Sơ Tranh kéo kéo tóc bị gió dán cho một mặt, hậu tri hậu giác cảm thấy không đúng lắm.



Thích khách vừa rồi...



Không... Không thể nào.



Lúc này ta mới tới, sao lại gặp mặt thẻ người tốt nhanh như vậy được?



Không thể nào không thể nào!



Ảo giác.



Gió quá lớn, chắc chắn là ảo giác.



Đúng!



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Sư Dịch, cứu vớt Sư Dịch hắc hóa. 】



Nụ cười dần dần ngưng kết. jpg



【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn không ra cứu thẻ của cô đi à? 】



Sơ Tranh dựa vào cửa, bưng lấy trái tim nhỏ, khuôn mặt nhỏ căng cứng: "Không! Không đi!"



Vừa rồi tối như vậy, chắc chắn thẻ người tốt không thấy rõ mình, đến lúc đó còn có thể lấp liếm lại.
Nguyên chủ mời đại phu đến cũng vô dụng, cuối cùng Nghênh Hương vẫn không thể nào sống qua được, cứ thế mà đi.



Nguyên chủ tới chỉ mang theo một mình Nghênh Hương, bởi vì Trường Tôn Hành nói không thích, cho nên nàng đần độn từ chối những hạ nhân Yến Khâm chuẩn bị cho.



Đến đằng sau bên cạnh nguyên chủ đến một người có thể tin cũng không có.



Nha hoàn trước mặt này tên là Vân Hương, là người trong phủ Hoàng tử phái tới, bây giờ đại khái là người bên tiểu tình nhân của Trường Tôn Hành.



Vân Hương cảm thấy Hoàng tử phi trước mặt có chút không đúng, làm cho nàng ta cảm thấy rất áp lực, chỉ có thể cung kính trả lời: "Nghênh Hương tỷ tỷ không sao."



"Mời đại phu xem chưa?"



"... Chưa... Chưa. Những hạ nhân như chúng nô tì, làm sao có thể mời đại phu xem."



"Đi mời."



"..."



Vân Hương không nhúc nhích, đáy lòng ngờ vực Sơ Tranh làm sao đây, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên trở về, còn biểu hiện quái dị như vậy.



"Có vấn đề gì?"



Vân Hương hoàn hồn, ngăn chặn ngờ vực dưới đáy lòng: "Không có... Nô tì đi ngay."



Vân Hương vội vàng rời đi, Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đẩy rèm ra tiến vào bên trong.



"Vân Hương, sao ngươi lại trở lại?" Nghênh Hương nằm ở trên giường, cho rằng người đi vào là Vân Hương: "Ngươi mau mau đi đi, tiểu thư bị cảm lạnh sẽ sinh bệnh, khụ khụ khụ..."



Sơ Tranh đi vào bên trong, Nghênh Hương cũng thấy rõ người tiến vào, vẻ mặt trống không trong một chớp mắt, một giây sau lập tức giãy dụa ngồi dậy.



"Tiểu... Tiểu thư, sao ngài..."



Sơ Tranh ấn nàng nằm trở lại: "Nằm đi."



Nghênh Hương không có khí lực gì, bị Sơ Tranh ấn về.



"Tiểu thư, sao ngài lại trở về? Là điện hạ bảo ngài trở về sao?" Nghênh Hương vội vã hỏi.



"Không, chính ta trở về."



Con ngươi Nghênh Hương hơi co rụt lại: "Tiểu thư..."



Sơ Tranh cắt ngang nàng: "Sợ cái gì, ca ta còn chưa rơi đài, hắn không dám làm gì ta." Huống hồ con chó điên kia cũng đánh không thắng ta.