Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1995 : Trung khuyển thị vệ (3)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nghênh Hương trợn mắt há mồm.



Đây là lời mà tiểu thư nàng nhà sẽ nói ra sao?



Nghênh Hương hoài nghi mình bị bệnh đến hồ đồ, xuất hiện ảo giác rồi, hung hăng bóp mình một cái, nước mắt cũng bóp ra, nhưng tiểu thư nhà mình vẫn còn đứng trước mặt.



Không phải ảo giác...



Nghênh Hương thận trọng: "Tiểu thư, trước kia không phải ngài nói, không thể gây phiền toái cho đại nhân sao?"



"Ta từng nói?" Con lợn nguyên chủ này!



Nghênh Hương gật đầu.



Nàng đã sớm không quen nhìn điện hạ đối đãi với tiểu thư như thế, nhiều lần muốn trở về nhờ đại nhân làm chủ, đều là tiểu thư ngăn cản nàng.



"Ta quên rồi." Sơ Tranh giọng điệu bằng phẳng.



"..."



Đây không phải tiểu thư nhà nàng!



Tiểu thư nhà nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này!



Chắc chắn là đang nằm mơ!



Chờ Vân Hương mời đại phu đến, Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh xem đại phu chẩn trị cho nàng, Nghênh Hương không thể không tiếp nhận, không phải mình đang nằm mơ.



Là tiểu thư nhà nàng thật sự thay đổi rồi!



Nghênh Hương nhìn gương mặt kia, hoài nghi có phải là bị người giả mạo không, nhưng có ai giả mạo lại trắng trợn không thèm che giấu như thế?



"Bẩm Hoàng tử phi, Nghênh Hương cô nương không có gì đáng ngại, mỗi ngày uống thuốc và đổi thuốc đúng giờ là được." Đại phu cho một toa thuốc: "Xin bốc thuốc dựa theo phương thuốc này."



Vân Hương giơ tay muốn nhận, bị Sơ Tranh chặn lại.



"Hoàng tử phi, để nô tì làm là được rồi." Vân Hương vội vàng nói.



"Không cần." Sơ Tranh cất kỹ phương thuốc: "Sáng mai ngươi không cần đến chỗ ta nữa."



"Dạ?" Thần sắc Vân Hương hơi cứng đờ, một lát sau vội vã hỏi: "Hoàng tử phi, là nô tì làm không tốt chỗ nào sao?"



"Chủ tử ngươi muốn hầu hạ không ở chỗ này, ta giữ ngươi lại làm gì."




Bọn nha hoàn đứng bên cạnh hơi kinh hãi.



Đây chính là Nhu tiểu thư mà điện hạ thích nhất...



"Chờ cái gì?" Sơ Tranh thấy không ai động, ngữ điệu càng thêm lạnh hơn: "Ta không sai khiến được các ngươi nữa à?"



Một người là Hoàng tử phi địa vị tôn quý nhưng không được sủng ái, một người là Nhu tiểu thư mặc dù không có phân vị nhưng lại cực kỳ được sủng ái, chuyện này không phải làm khó bọn họ sao?



Sơ Tranh hơi dựa người ra phía sau một chút, ánh mắt lần lượt lướt qua đám người hầu: "Các ngươi không làm, lát nữa người bị ném ra chính là các ngươi."



Hạ nhân bị ánh mắt quét đến, không khỏi cảm thấy ánh mắt Hoàng tử phi có chút hung hãn.



Cuối cùng có một nha hoàn tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay Chân Nhu.



"Ngươi dám đụng vào ta!" Chân Nhu quát to một tiếng, hất tay nha hoàn ra: "Tỷ tỷ, ta đã làm sai điều gì? Ta chỉ đến thỉnh an tỷ, tỷ không thể vô duyên vô cớ ức hiếp người ta như thế được!"



Sơ Tranh rất chi là vân đạm phong khinh: "Ức hiếp ngươi thì làm sao?"



Chân Nhu: "..."



Ức hiếp ta thì làm sao à?



Chân Nhu xém chút bị lời này chọc cười, ngươi nói ức hiếp ta thì làm sao!! Nếu như điện hạ biết, ngươi có thể tốt hơn chắc? Nữ nhân này điên rồi!



"Điện hạ..."



Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Ném ra."



Khí thế của Sơ Tranh quá cường thế, mấy nha hoàn không nhúc nhích kia, bị giọng nói ấy dọa đến run một cái, lại có hai người tiến lên, hợp lực vây quanh Chân Nhu, đuổi ả ra khỏi Cẩm Tú Các.



Chân Nhu đứng ở bên ngoài Cẩm Tú Các, sắc mặt tức thành màu gan heo.



Nàng ta thế mà thật sự dám...



"Nhu tiểu thư..." Hạ nhân bên cạnh thận trọng kêu một tiếng.



Chân Nhu nhìn chằm chằm Cẩm Tú Các, cắn răng hỏi: "Điện hạ ở đâu?"



"Điện hạ chắc là ở thư phòng..."



"Đi thỉnh an điện hạ."



Hạ nhân làm sao mà không rõ được, đây là đi tìm điện hạ cáo trạng.



Chân Nhu được sủng ái, có thể thấy được Hoàng tử phi lại chịu đắng rồi.