Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2012 : Trung khuyển thị vệ (20)

Ngày đăng: 22:38 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không ở nhà nữa, ngày thứ hai trở về Yến phủ.



Yến Khâm đã quen với việc cô thường thường trở về, cho người chuẩn bị đồ cô thích ăn.



Sơ Tranh như thường ngày lắc lư Yến Khâm tạo phản.



Yến Khâm: "..."



Đột nhiên không muốn cho cô muội muội này vào nhà nữa.



Cũng may Yến Khâm đối với muội muội ruột vẫn rất tốt tính, hoàn toàn không có dấu hiệu nổi giận, không nói một lời ngồi nghe.



Sơ Tranh lắc lư xong, đổi đề tài: "Ca, huynh hiểu bao nhiêu về Sư Dịch?"



Cuối cùng Yến Khâm cũng ngẩng đầu: "Muội hỏi hắn làm gì?"



"Hỏi một chút." Biểu hiện của Sơ Tranh rất bằng phẳng, không nhìn ra dị thường gì: "Nói cho muội nghe một chút đi."



Yến Khâm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ta không hiểu nhiều về hắn."



"Vậy mà huynh còn dám phái hắn đến chỗ muội?" Huynh là ca ca ruột sao?



"Đại khái là hơn hai năm trước, ta đã cứu hắn một lần." Yến Khâm nói: "Hắn mặc dù hơi ít nói, nhưng con người thì vẫn đáng tin."



Nếu như không phải chắc chắn Sư Dịch sẽ không làm loạn, Yến Khâm cũng không dám để hắn đi bảo vệ cô.



Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, điều này ngược lại giống như lời Sư Dịch nói.



Bởi vì Yến Khâm cứu được hắn...



"Trên người hắn có huyết hải thâm cừu gì?"



Yến Khâm nhíu mày, có thể là cảm thấy Sơ Tranh hỏi những câu quá kì quái.



"Có phải muội phát hiện ra cái gì không?"



"Không có, muội chỉ tùy tiện hỏi một chút." Sơ Tranh một mặt nghiêm túc, đến mức Yến Khâm cũng không đành lòng hoài nghi.



Yến Khâm muội khống thực sự không cách nào chống cự Sơ Tranh, chỉ có thể nói: "Trên người hắn gánh vác một chút thù hận, nhưng cụ thể ta vẫn không rõ ràng lắm, hình như có liên quan đến Khấu gia."



Khấu?



Sơ Tranh loại bỏ trong trí nhớ một lần, không phát hiện có họ này.



"Khấu gia nào?"



"..." Yến Khâm thở dài: "Nhà ông ngoại Tam hoàng tử."



Sơ Tranh: "..."




Trường Tôn Hành: "??"



-



Trường Tôn Hành rất nhanh liền biết câu kia của Sơ Tranh là có ý gì.



Trong thư phòng tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hạ nhân vốn nên canh giữ ở bên ngoài, lúc này thế mà lại không ai xông vào cả.



"Ta không biết ngươi nói... A!"



Trường Tôn Hành kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh vù vù rơi xuống, vạt áo cũng ướt một mảnh.



Đau...



Đau quá...



Loại cảm giác đau đớn như tứ chi muốn tách ra khỏi mình vậy.



Sơ Tranh ngồi trên cái ghế vốn nên thuộc về gã, bắt chéo chân, một tay chống cằm, một tay khác đặt trên đầu gối, chầm chậm gõ: "Tam hoàng tử, nghĩ cho kỹ, ta có nhiều thời gian."



Trường Tôn Hành: "..."



Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ nhúc nhích, Trường Tôn Hành lại hét thảm một tiếng.



Nữ nhân này...



Cô căn bản không làm gì cả, nhưng mình lại hoàn toàn không động đậy được.



Rốt cuộc cô dùng năng lực quỷ dị gì!



Trường Tôn Hành kiên trì được một hồi, cuối cùng thật sự không tiếp tục kiên trì được nữa.



Gã cảm thấy nếu mình không nói, nữ nhân này thật sự sẽ giết chết gã.



"Ta nói... Ta nói!!"



Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ nâng lên, trong nháy mắt ấy Trường Tôn Hành cảm nhận được cảm giác đau trên thân biến mất, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.



"Ở đâu?"



Trường Tôn Hành nằm rạp trên mặt đất, khàn giọng nói: "Ở... Phòng ta."



Sơ Tranh xách Trường Tôn Hành lên, đẩy gã ra ngoài.



Con ngươi Trường Tôn Hành sáng lên, rời khỏi nơi này, nói không chừng gã có thể cầu cứu rồi...



Nhưng mà hi vọng của Trường Tôn Hành rất nhanh bị dập tắt.



Gã phát hiện sau khi mình rời khỏi đây, căn bản không thể nói chuyện.



Miệng tựa như bị người ta bịt chặt vậy, ngay cả thân thể cũng không động được, chỉ có thể đi lên phía trước.