Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2013 : Trung khuyển thị vệ (21)

Ngày đăng: 22:39 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



« Ký sự Đô Lan » chính là một quyển sách về nhân văn địa lý, Sơ Tranh mở ra, không có chỗ nào đặc biệt.



Mình xem không hiểu, Sơ Tranh đành phải xin giúp đỡ: "Trong sách này có gì?"



Trường Tôn Hành: "..."



Trường Tôn Hành không có chút hình tượng nào co lại trong góc, nghe thấy Sơ Tranh tra hỏi, con ngươi gã hơi co rụt lại.



"Không... Không biết."



"Không biết?" Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh đi mấy phần: "Không biết mà ngươi giấu kỹ như vậy?"



"Ta thật sự không biết!" Trường Tôn Hành không khỏi đề cao âm lượng, tức giận xen lẫn sợ hãi.



Lúc này trong lòng Trường Tôn Hành mới hiểu được, nữ nhân này thay đổi tính tình, không phải là bởi vì cô lạt mềm buộc chặt.



Cô căn bản chính là biến thành người khác.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm Trường Tôn Hành vài giây: "Vậy ai biết?"



Trường Tôn Hành không muốn nói lắm, nhưng mà không nói có lẽ gã sẽ nằm lại chỗ này, vì cái mạng nhỏ của mình, Trường Tôn Hành không thể không nói.



"Ông... Ông ngoại ta. Thứ này ông ấy bảo ta cất giữ!!"



Ông ngoại của Trường Tôn Hành... Khấu gia mà Yến Khâm nói?



Sơ Tranh "A" một tiếng, sắc mặt không chút gợn sóng, không nhìn ra cảm xúc chân thực.



Sơ Tranh cúi đầu lật xem sách một lát, sau đó cuốn quyển sách lại, đập vào bờ vai Trường Tôn Hành: "Tam hoàng tử, chuyện ngày hôm nay, ta hi vọng ngươi không nên nói lung tung."



"..." Ra ngoài sẽ lập tức cho người tới bắt ngươi!!



Suy nghĩ này của Trường Tôn Hành vẫn chưa xoay chuyển xong, cô gái trước mặt đột nhiên nắm gằm gã, khiến cho gã mở to miệng, có thứ gì đó bị ném vào.



Trường Tôn Hành đột nhiên trừng lớn mắt, muốn nhổ thứ đó ra.



Đáng tiếc khí lực nắm cằm gã quá lớn, thứ kia tuột xuống theo yết hầu gã.



Lực đạo trên cằm buông lỏng, Trường Tôn Hành lập tức nôn ra một trận: "Ngươi cho ta ăn thứ gì!?"



"Độc dược." Sơ Tranh dùng sách gõ gõ lòng bàn tay, rất là nghiêm túc nói: "Để phòng ngừa vạn nhất."



Trường Tôn Hành: "!!!"



"Cho nên Tam hoàng tử tốt nhất nên an phận một chút cho ta, cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta đấy, nếu ta không vui..."



Sơ Tranh mở năm ngón tay ra, rồi túm lại trong không khí.
Quyển sách này...



Vì sao lại ở trong tay cô!?



"Xem ra là biết." Sơ Tranh tự có kết luận: "Cho nên, có ngại nói cho ta biết tác dụng của nó là gì không?"



Giọng nói của cô rất bình tĩnh, thật giống như đang thương lượng với bạn vậy.



Nhưng mà nhìn vào mắt cô, bạn sẽ phát hiện đây căn bản không phải là thương lượng, hoàn toàn chính là uy hiếp.



Khấu Đạt không khỏi rùng mình một cái.



Khấu Đạt nuốt một ngụm nước bọt: "Tam hoàng tử phi, ta không biết quyển sách này, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra!"



Sơ Tranh ném sách xuống trước mặt Khấu Đạt, nghe ‘bộp’ một tiếng nhỏ.



Cô gái nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy ta lấy được quyển sách này từ trong tay cháu ngoại ngươi bằng cách nào?"



Khấu Đạt: "..."



Những năm này ông ta và Trường Tôn Hành cũng không liên hệ nhiều, cho nên người bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy quan hệ của ông ta và Trường Tôn Hành không thân thiết mấy.



Sách là bảo mẫu phi Trường Tôn Hành giao cho gã, bảo gã cất kỹ.



Khấu Đạt tự cho là đã làm được rất bí mật, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, nó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, ngay cả cơ hội chuẩn bị tâm lý cũng không có.



-



Ký sự Đô Lan nhìn như là một bản du ký nhân văn địa lý, trên thực tế là một quyển sổ sách.



Trên sổ sách ghi chép chuyện xấu xa của không ít người trong triều đình.



Thứ như vậy giao ra sẽ có một nhóm người bị liên luỵ.



Không giao ra, thì có thể làm cho người nắm giữ sổ sách thu được lợi ích.



Sau khi Khấu Đạt lấy được sổ sách này, tất nhiên không giao ra, mà tự mình giữ lại.



Những năm này ông ta nhìn như sống nghèo khó, chức quan cũng không lớn.



Nhưng trên thực tế ông ta sống rất tốt, quan lớn thì thế nào, cuối cùng vẫn phải nghe ông ta đấy thôi.



Chuyện này có thể giải thích được vì sao Tam hoàng tử không có năng lực gì cuối cùng có thể vặn ngã Yến Khâm.



Có ông ngoại này ở phía sau giúp đỡ, vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.



Khấu Đạt nói ra cũng không sợ hãi lắm, chỉ là thở dài, giống như tiếc hận: "Tam hoàng tử phi, ngươi cần gì phải làm những chuyện này chứ."



Còn có thể vì sao, đương nhiên là vì thẻ của ta.