Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2026 : Trung khuyển thị vệ (34)

Ngày đăng: 22:39 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đám người ôm lấy mục đích đến, xám xịt rời khỏi phủ đệ.



Đi ra thật xa, mới có người lên tiếng: "Người kia là ai?"



"Không biết..."



Sơ Tranh tới đây cũng không lâu, chỉ biết nha hoàn thường xuyên đi theo bên cạnh cô tên là Nghênh Hương.



Những người còn lại đều là người làm trong phủ, không có địa vị gì.



Ngày hôm nay sao lại đột nhiên xuất hiện một mỹ nam tử...



"Dáng vẻ như vậy, sợ là công tử nhà nào đó."



"Có mỹ nhân như vậy làm bạn, ta cũng chướng mắt những tên vớ va vớ vẩn kia."



"... Những tên vớ va vớ vẩn ngươi nói là hậu bối của chúng ta đấy."



"..."



-



Trong phủ.



Sư Dịch chờ người đi rồi, liếc mắt nhìn người bên cạnh một chút, một giây sau lại như giật điện dời đi, giơ tay đẩy bát trên bàn qua: "Uống cái này trước đi."



Sơ Tranh: "..."



Cũng không phải rất muốn uống.



Sư Dịch thấy Sơ Tranh bất động, khẩn trương hỏi: "Sao thế?"



"Chàng uống giúp ta đi." Sơ Tranh giao bát cho hắn.



Sư Dịch nhíu mày, đẩy về: "Nhưng đây là đưa đến cho nàng." Nghênh Hương nói thân thể cô không thoải mái lắm, bảo hắn nhất định phải nhìn cô uống xong.



"Ta không muốn uống." Sơ Tranh đẩy qua.



Sư Dịch tiếp tục đẩy về: "Không được."



"Sư Dịch!"



"Tiểu thư."



"Chàng thích ta không?"



Sư Dịch làm sao ngờ tới Sơ Tranh lại đột nhiên ngay thẳng hỏi vấn đề này như vậy, một hồi lâu sau mới gật đầu: "... Ừ... Thích."




Sơ Tranh đã không ở trong hoàng thành nữa.



Trường Tôn Hành không thoải mái, Chân Nhu ở Tây Viên cũng không tốt hơn được.



Tây Viên lạnh lẽo vắng ngắt, mùa đông lạnh mùa hè nóng, có muỗi càn quấy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, người hầu trong phủ càng nhân cơ hội mà chế nhạo.



Tăng thêm trước đó Chân Nhu sinh non, thân thể không được điều dưỡng tốt, bây giờ để lại mầm bệnh.



Lúc ban đầu còn có một lão ma ma hầu hạ, đến đằng sau lão ma ma kia cũng không thấy đâu nữa.



Trong Tây Viên cũng chỉ còn lại một mình Chân Nhu, mỗi ngày chỉ có khi đưa cơm mới có thể nhìn thấy người.



Có đôi khi người đưa cơm quên mất, Chân Nhu cũng chỉ có thể nhịn đói.



Thế này mới thật sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.



Không biết bao lâu trôi qua, lúc Trường Tôn Hành nhớ tới còn có một người như thế, thì Chân Nhu đã điên rồi.



Ôm cái gối, điên điên khùng khùng hô hào con ơi.



Trường Tôn Hành trông thấy Chân Nhu, lại nghĩ đến nguyên nhân tại sao mình lại rơi vào nước này, càng nhìn càng tức giận, cho người đuổi ả ra khỏi phủ.



Một nữ nhân điên điên khùng khùng, còn là một nữ nhân có mấy phần tư sắc, có thể tưởng tượng được, sau khi bị đuổi đi sẽ là kết cục gì.



Nhưng Chân Nhu cũng không thể nghiệm đến.



Ả mới ra khỏi phủ không bao lâu, liền bị người mang đi.



Từ đó về sau, rốt cuộc không ai từng nhìn thấy ả nữa.



"Tam hoàng tử... Tam hoàng tử..."



"Cái gì?" Trường Tôn Hành tính tình ngang ngược, nghe thấy người ta hô to gọi nhỏ tâm tình lại càng không thoải mái, ánh mắt cũng lộ ra lệ khí, làm mặt gã nhìn vô cùng dữ tợn.



Hạ nhân báo tin hơi run rẩy, nghĩ thầm một hoàng tử đã triệt để thất thế như ngươi, làm bộ làm tịch cái gì chứ!



Hạ nhân vốn định uyển chuyển một chút, bị Tam hoàng tử làm kinh sợ, nói thẳng: "Tam hoàng tử, vừa rồi nô tài nghe được tin tức, phủ Thượng Thư Lệnh đang chuẩn bị đồ cưới, nghe nói là Yến tiểu thư sắp xuất giá rồi."



Trường Tôn Hành hơi sửng sốt: "Xuất giá? Nàng muốn gả cho ai?"



Hạ nhân: "Không biết."



Trường Tôn Hành túm lấy đồ vật, trực tiếp đập tới: "Vậy còn không đi nghe ngóng đi! Nuôi ngươi làm gì!"



Hạ nhân cơ trí, ngay khi Trường Tôn Hành túm đồ, đã vội vàng vọt ra ngoài, không bị đập trúng.



Lực chú ý của Trường Tôn Hành đặt trên chuyện Sơ Tranh sắp xuất giá, cũng không chú ý tới hành vi của hạ nhân.



Bây giờ gã biến thành thế này, sao cô còn có mặt mũi mà nở mày nở mặt xuất giá?