Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2047 : Chậm chạp muốn về (14)

Ngày đăng: 22:39 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bối Tiếu Tiếu xém chút nhịn không được xông lên đánh nhau với Sơ Tranh.



Cuối cùng không lên được, là bởi vì có mấy giáo viên đi tới, cùng ra ngoài, vừa vặn tách rời bọn họ ra.



Bối Tiếu Tiếu có ngang thế nào, cũng không thể ngang trước mặt nhiều giáo viên như vậy đúng không?



Bây giờ vấn đề là, vali hành lý của bọn họ đi đâu rồi?



Bối Tiếu Tiếu hỏi một vòng, cuối cùng biết được nơi hành lý đến.



Vali hành lý bị người ta đưa đến đồn công an rồi.



Bối Tiếu Tiếu khiếp sợ: "Các anh làm gì vậy? Cho dù không ai lấy, thì cũng không thể đưa đến đồn công an chứ?"



"Là như vậy, chỗ khách sạn chúng tôi có mấy vali hành lý mãi mà không thấy ai nhận, đã bỏ ở đó rất lâu, chúng tôi cũng không thể tùy tiện mở vali của khách, cho nên mới dự định đưa đến đồn công an..."



"Ai biết nhân viên lại lấy lộn vali của các vị, thật sự rất xin lỗi."



Người đứng ra giải thích chính là quản lý ở đại sảnh, giọng điệu anh ta thành khẩn, thái độ khiêm tốn, làm cho người ta không thể hoài nghi lời anh ta nói.



Nhưng mà...



Mẹ nó chuyện này nghe kiểu gì cũng thấy giống lừa gạt mà?



Làm gì có khách sạn năm sao nào làm như vậy?



Cho dù Bối Tiếu Tiếu chưa từng ở, nhưng cũng biết chuyện này là không thể nào.



Luôn có cảm giác mình bị nhắm vào...



Nhưng Bối Tiếu Tiếu lại nghĩ mãi mà không rõ vì sao khách sạn lại nhắm vào mình chứ.



"Vậy dù thế nào thì các anh cũng phải lấy vali hành lý về cho chúng tôi chứ!" Bối Tiếu Tiếu đè ép lửa giận.



Quản lý tiếp tục nói xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi, chỉ sợ được các vị phải tự đi một chuyến."



Bối Tiếu Tiếu: "Vì sao!"



Quản lý: "..."



Quản lý nghĩ nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một lý do thích hợp: "Là như vậy, khách sạn chúng tôi cũng có một chút quy định, hơn nữa vali hành lý của ngài cũng đã giao đến đồn công an, bên kia cũng có một chút quá trình cần phải đi, ngài tự đi xác nhận thì sẽ tốt hơn."



Quản lý nói tiếp: "Như vậy đi, tôi phái người đi theo ngài qua vậy, ngài xem như thế có được không?"



Bối Tiếu Tiếu: "..."



Chờ sau khi bọn người Bối Tiếu Tiếu rời đi, người bên cạnh lại gần hỏi quản lý: "Quản lý, chúng ta làm gì có quy trình gì? Phục vụ khách hàng..."




Trì Quy nguýt cậu một cái, Du Tử Tích bị nguýt đến không hiểu thấu, nhưng vẫn im lặng, không tiếp tục nói nhiều nữa.



"Tại sao cô không đi dạo viện bảo tàng?" Trì Quy nhíu mày hỏi Sơ Tranh.



Giọng điệu Sơ Tranh nhẹ nhàng: "Không có hứng thú."



Trì Quy: "Vậy cô định viết cảm nghĩ sau khi thăm quan thế nào?"



Sơ Tranh: "..."



Anh nói cái gì?!



Còn có cảm nghĩ sau khi thăm quan cơ á?



Đây không phải là bài tập mà học sinh tiểu học mới có sao?



"Cô không biết?"



"Trì ca, chúng ta cũng không cùng một giáo viên, lớp của bạn học Hàng có lẽ không có bài tập này thì sao."



Sơ Tranh âm thầm thở phào.



Kết quả còn chưa đưa tiễn được hơi thở này đi, lại nghe Trì Quy nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy lớp khác cũng có, lớp nào tham gia lần du lịch mùa thu này đều phải làm."



Sơ Tranh: "..."



Trường học có bệnh đúng không!!



Sơ Tranh trấn định hít sâu, liếc nhìn người đối diện: "Tại sao anh không xem?"



Trì Quy cười cười, hơi nghiêng đầu: "Trung học Hoa Hải chúng tôi không làm bài tập."



"..."



Lời này ta không cách nào phản bác được.



Trì Quy hảo tâm nhắc nhở: "Cô chắc chắn không đi dạo xem à?"



"Không cần." Dựa theo tần suất chụp ảnh của Tần Kiều, trừ nơi không thể chụp ảnh, thì cô ấy đều có thể chụp được.



Mà dựa theo độ nhiệt tình của Tần Kiều đối với cô, chắc hẳn cô không cần tốn sức là có thể trông thấy ảnh chụp.



Cho nên như vậy cũng giống như chính cô đi dạo xem!



Ta thật đúng là một thiên tài!



***



Thật xin lỗi Tranh gia, đây không phải bài tập mà học sinh tiểu học mới có đâu, em sinh ziên năm cuối còn phải đi thăm quan bảo tàng và viết cảm nghĩ đây (×﹏×)