Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2048 : Chậm chạp muốn về (15)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bối Tiếu Tiếu vì chuyện vali hành lý, mà không tham gia chuyến thăm quan bảo tàng buổi chiều được.



Vốn định chờ Sơ Tranh trở về tính sổ, kết quả cô ta chờ ở đại sảnh đến lúc tất cả mọi người lên lầu, cũng không thấy Sơ Tranh.



Sơ Tranh đã sớm trở về phòng từ một bên khác.



Bối Tiếu Tiếu tức giận đến một đêm ngủ không ngon.



Hành trình của ngày thứ hai là leo núi, có thể tưởng tượng được Bối Tiếu Tiếu không được nghỉ ngơi tốt lúc này thảm đến cỡ nào.



Núi là khu phong cảnh trứ danh 5A, bởi vì cuối tuần nên có không ít người.



Giáo viên chỉ đưa họ đến chân núi, đám người vốn cho rằng là hoạt động tự do, muốn leo núi thì leo núi, không muốn leo thì thôi.



Kết quả các giáo viên vậy mà còn sắp xếp người ở trên núi, mỗi một người đều phải lên báo danh.



Mẹ nó đây là người sao?



Các giáo viên còn tận tình nói vì tốt cho bọn họ: Rèn luyện thân thể có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.



Học sinh của hai trường học lúc này có chút cảm giác cùng chung chí hướng cùng chung mối thù.



Trung học Đông Dương là ma quỷ à!



"Mọi người chú ý an toàn! Được rồi, mọi người lên đường đi! Cơm trưa ăn ở trên núi, mọi người không được lười biếng nha!" Giáo viên cười ha ha, giống như nhìn một đám heo mập đang đợi làm thịt.



"Tớ muốn về nhà làm bài tập."



"Trở về thi cũng được!"



"..." Học sinh của trung học Hoa Hải không muốn nói chuyện, bọn họ không xứng.



Bối Tiếu Tiếu và tùy tùng của cô ta nhìn chằm chằm chỗ Sơ Tranh, thấy cô đi lên trên, lập tức nháy mắt với đồng bọn, đi theo.



"Sơ Sơ." Tần Kiều ở phía trên chờ Sơ Tranh: "Cùng đi chứ?"



Sơ Tranh: "..."



Chúng ta thật sự không thích hợp.



Tần Kiều biểu hiện "cơ bắp" của cô ấy ra cho Sơ Tranh xem: "Nhìn tớ này, leo núi là chuyện nhỏ, lát nữa nếu cậu mệt, tớ có thể cõng cậu!"



Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Tớ sẽ không mệt."



"Bạn học Hàng, bạn học Tần!" Du Tử Tích mấy bước vọt lên, tụ hợp với họ.



Trì Quy chậm rãi đi theo phía sau.



Tần Kiều: "Cậu đừng gọi tớ là bạn học Tần, nghe lạ lắm, gọi tên tớ là được rồi."




"Đi!"



Bối Tiếu Tiếu nhanh chóng đuổi theo, khi đi ngang qua Trì Quy, mấy người đều thả chậm tốc độ, tận lực giả bộ như đi ngang qua.



Bọn họ không muốn chọc đến Trì Quy.



Trì Quy tựa trên trụ đá ở biên giới, liếc mắt qua nhìn thấy bọn người Bối Tiếu Tiếu...



Mấy nữ sinh này vừa rồi vẫn luôn bám theo phía sau, mấy người này ở trường học cũng không phải học sinh tốt gì, bọn họ muốn làm gì?



Trì Quy thấy bọn họ đi theo phương hướng Sơ Tranh rời đi, ánh mắt nhẹ chuyển hai vòng, cúi đầu xuống suy nghĩ hai giây, vẫn đứng dậy theo tới.



Lối nhỏ quanh quanh quấn quấn, còn có rất nhiều đường rẽ, thông ra những phương hướng khác nhau.



Chuyển sang một ngã rẽ, Trì Quy liền đứng ở giao lộ chia làm hai ngả, không nhìn thấy bất cứ người nào, cũng không biết đã đi theo hướng nào.



"Tùy tiện đi..."



Trì Quy nói thầm một tiếng, dựa vào trực giác lựa chọn đường bên trái.



Con đường này quấn một vòng, hắn lại trở về chỗ cũ, nửa đường gặp phải một vài du khách, nhưng không thấy Sơ Tranh, cũng không nhìn thấy bọn người Bối Tiếu Tiếu.



Trì Quy nhìn một con đường khác.



Cô như thế nào thì có liên quan gì đến mình đâu chứ?



Nếu đã không có ý kia, vậy thì không nên tiếp xúc với cô nữa...



Trì Quy trở về theo đường cũ.



Mấy phút sau, Trì Quy lại quay trở lại, đi lên con đường còn lại kia.



Tốt xấu gì cũng xem như quen biết, không thể nhìn cô xảy ra chuyện được đúng không?



Trì Quy nghĩ như vậy, liền yên tâm thoải mái hơn không ít, chờ xác định cô không sao, trở về sẽ mỗi người đi một ngả.



Đi được tầm năm phút, Trì Quy nghe thấy âm thanh.



Giống như tiếng kêu thảm thiết kiềm chế... Du đãng giữa núi rừng tĩnh mịch, không khỏi âm trầm.



Trì Quy giật mình trong lòng, tăng thêm tốc độ.



Cuối con đường nhỏ còn có một cái đài ngắm cảnh, Trì Quy đi lên cũng không trông thấy cảnh tượng như hắn nghĩ.



Mà là cô gái kia, ấn người trên hàng rào phòng vệ của đài ngắm cảnh, nửa người đã ở bên ngoài.



Trì Quy vội vàng lui về.



Là phương thức tìm người của hắn không đúng sao?



Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có bệnh gì, nhìn tư thế xin Wechat của cô đi, hung muốn chết lên được.