Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2052 : Chậm chạp muốn về (19)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Bớt xen vào việc của người khác đi." Trì Quy quay đầu đi về phương hướng đi ký túc xá.



"Ôi..."



Du Tử Tích nhìn qua nhìn lại, có chút không hiểu rõ.



Được rồi, tâm tư Trì ca cũng giống như kim dưới đáy biển ấy, vẫn đừng đoán thì hơn, dù sao cũng đoán không ra.



Trì Quy sắp đi đến ký túc xá, đột nhiên dừng lại.



"Tôi đi đến quầy bán quà vặt một chuyến."



"Ế, em đi cùng anh."



"Không cần."



Trì Quy vứt Du Tử Tích lại, nhanh chân rời đi.



Du Tử Tích ở phía sau hô: "Trì ca mua giúp em gói snack!! Vị cà chua!!"



-



Sơ Tranh đi theo nam sinh, một đường đến rừng cây nhỏ sau sân thể dục.



Trong rừng cây vốn không có đường, nhưng học sinh đi ở trong đó nhiều tạo ra một con đường.



Nam sinh dẫn cô đi vào chỗ sâu trong rừng cây nhỏ, cơ thể hơi run rẩy.



Nếu cậu ta sớm biết Sơ Tranh hung ác như thế, thì nói gì cậu ta cũng sẽ không làm...



"Còn chưa tới?"



"Ngay... Phía trước." Nam sinh chỉ vào phía trước: "Chính là ở đó."



Sơ Tranh nhìn sang theo phương hướng nam sinh chỉ, mơ hồ nhìn thấy bóng người.



Sơ Tranh: "Cậu có thể đi."



Nam sinh kinh ngạc: "Tôi... Tôi có thể đi rồi? Có thật không?"



"Cậu muốn ở lại cũng được." Ta là một người tốt dễ nói chuyện.



Không không không không!!



Cậu ta không muốn ở lại.



Nam sinh quay đầu liền chạy.



Sơ Tranh bóp cổ tay, đi qua phía bóng người bên kia.



"Ngày hôm nay không phải con ranh kia lại không đến đấy chứ?"
Cô gái giải quyết xong người cuối cùng, đi đến trước mặt một nam sinh trong đó, hạ thấp người xuống, ngồi xổm xuống.



Trong bóng tối, mơ hồ truyền đến âm thanh: "Nếu mày còn gây chuyện với Trì Quy nữa, thì mức độ hôm nay chỉ là món ăn khai vị mà thôi."



"Mày yên tâm... Tao... Chết... Biết..."



Câu đằng sau cô gái ép tới rất thấp, Trì Quy chỉ mơ hồ nghe thấy mấy từ.



"Không... Không dám, không dám."



Nam sinh bị đánh cho hoài nghi nhân sinh, lại bị uy hiếp, lúc này tràn đầy sợ hãi, làm gì còn có thể kiên cường được nữa.



"Hi vọng là thế."



Sơ Tranh cũng không đứng dậy, mà giơ tay lục lọi trong túi.



"Chị... Chị... Chị còn muốn làm gì nữa? Em cam đoan, về sau em sẽ không bao giờ gây chuyện với Trì Quy nữa, gặp hắn em sẽ đi vòng qua, em thề!!"



Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, nhấn hai lần, đưa tới trước mặt nam sinh: "Quét cái mã."



Nam sinh run rẩy: "... Em... Em không có tiền."



Ai muốn tiền của mi.



"Thêm bạn."



"...



Nam sinh vội vàng tìm điện thoại di động của mình ra, nơm nớp lo sợ thêm bạn.



"Ngày hôm nay chúng ta từng gặp nhau không?"



"Gặp... Không... Không gặp không gặp!" Nam sinh tràn đầy khát vọng sống.



Sơ Tranh hài lòng cầm điện thoại di động đi ra ngoài rừng cây nhỏ, giải quyết đám người này, sau đó chắc hẳn Trì Quy cũng không có chuyện gì nữa nhỉ?



Có một số thời khắc, làm cho một người sụp đổ, cũng không phải vì một chuyện lớn kinh thiên địa động quỷ thần cỡ nào, có lẽ chỉ vì một việc nhỏ không đáng chú ý trong cuộc sống bình thường.



Chuyện này nối tiếp chuyện kia, cuối cùng sụp đổ.



"Bạn học Hàng."



Giọng nói đột ngột vang lên, Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía bên cạnh.



Trì Quy tựa trên cây, đồng phục lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên người, tùy tính tản mạn.



Dung mạo bị bóng tối nuốt chửng, không thấy rõ ràng.



Sơ Tranh híp mắt lại: "Anh theo dõi tôi?"



Trì Quy: "Đi ngang qua."



"Ồ." Sơ Tranh quay người, không hề có điềm báo trước giơ tay chống vào gốc cây mà Trì Quy đang dựa, tư thế kabedon tiêu chuẩn lại siêu đẹp trai.