Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2053 : Chậm chạp muốn về (20)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trì Quy không ngờ tới Sơ Tranh sẽ có động tác này, thân thể xê dịch về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách từ một bên khác.



Sơ Tranh giơ tay ngăn hắn lại.



Lúc này Trì Quy hoàn toàn bị vây giữa Sơ Tranh và cây.



Khoảng cách gần trong gang tấc, mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô gái, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt.



Ánh sáng nhạt bị tán cây phân tán ra, như vi sinh vật phù du, chiếu xuống trên thân hai người.



Trong lòng Trì Quy có cảm giác run rẩy trước nay chưa từng có, bên tai đột nhiên có tiếng tim đập rõ ràng.



Trì Quy dời mắt đi chỗ khác, không nhìn người trước mặt: "Bạn học Hàng, cô làm gì vậy?"



Sơ Tranh rất hung: "Vừa rồi anh nghe thấy cái gì rồi?"



Trì Quy hỏi lại: "Cô không muốn tôi nghe thấy cái gì?"



Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Không có gì không thể nghe. Về sau tôi bảo kê anh, không ai dám ức hiếp anh nữa."



Trì Quy: "..."



Có phải cô có hiểu lầm gì rồi không?



Tác phong đại tỷ này là ý gì đây hả?



Nhịp tim đập rộn lên của Trì Quy dần dần bình tĩnh lại.



"Bạn học Hàng, tôi không cần, cảm ơn ý tốt của cô."



"Anh cần!" Tôi cũng không muốn nhặt xác cho anh.



"..."



Tôi có cần hay không, chính tôi không rõ ràng sao?



-



Trì Quy trở lại phòng ngủ, Du Tử Tích cất giọng hỏi: "Trì ca, snack của em đâu?"



Trì Quy hoàn hồn: "Cái gì?"



"Snack! Không phải anh đến quầy bán quà vặt sao? Em bảo anh mua giùm em gói snack mà... Trì ca, không phải anh quên rồi chứ!"



Du Tử Tích nói đến phần sau trực tiếp kêu rên lên, gì mà "em đã không phải là tiểu tâm can bảo bối của anh nữa" cũng nói ra rồi.



Trì Quy bị cậu ta làm buồn nôn vô cùng.



"Đêm hôm khuya khoắt ăn snack cái gì." Trì Quy ném ra câu nói này, trực tiếp đi vào toilet.



Du Tử Tích: "???"



"Trì ca sao thế?"



Du Tử Tích nhún nhún vai, sao cậu ta biết được.
Du Tử Tích rất muốn cho Trì Quy một chút đề nghị nhân sinh, nhưng Trì Quy không muốn nghe lắm.



[ Trì Quy: Nhất định phải chọn? ]



[ Sơ Tranh: Gọi là phải đến. ]



[ Trì Quy:... ]



Đột nhiên muốn học tập.



[ Trì Quy: Hai. ]



[ Sơ Tranh: Được. ]



Trì Quy để điện thoại di động xuống, nằm hồi lâu vẫn không ngủ được, cuối cùng khi trời đã sắp sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.



-



Kỳ thi tháng của trung học Đông Dương cũng giống như kỳ thi cuối kỳ vậy, ngay cả học sinh bên Hoa Hải cũng bị không khí này lây nhiễm một tẹo.



Thi xong môn cuối cùng, trường học sẽ cho nghỉ một ngày, nối tiếp là cuối tuần, nên được nghỉ ba ngày.



"Cảm giác như đề lần này rất khó."



"Câu hỏi lớn cuối cùng của môn toán tớ không làm ra được, cậu làm được không? Đáp án là bao nhiêu..."



"Tớ cảm thấy tiếng Anh đang mưu sát tớ!! Vì sao lại khó như vậy chứ!"



"Vật lý mới khó kìa!"



Ở trong một đám học sinh đối chiếu đáp án xong lại lo nghĩ hối hận, Sơ Tranh siêu trấn định.



Giáo viên chủ nhiệm dặn dò xong, là có thể thu dọn đồ đạc đi.



Nguyên chủ vẫn luôn trọ ở trường, bên ngoài không có chỗ ở, cho nên Sơ Tranh cũng không cần thu thập gì.



Học sinh trung học Đông Dương nghỉ không rời trường học không phải số ít, cho nên không cần lo lắng những chuyện khác.



"Sơ Sơ, nghỉ rồi, đi ra ngoài chơi không?" Tần Kiều túm lấy Giản Hữu chạy như bay đến: "Tớ và Giản Hữu dự định đi xem triển lãm Anime, cậu có đi không?"



Sơ Tranh lắc đầu.



Tần Kiều thở dài.



Hẹn tiểu tỷ tỷ sao mà khó như vậy chứ.



"Vậy thứ bảy chúng ta đi ăn cơm đi?" Tần Kiều nói: "Tớ mời! Cha tớ phát tiền cứu trợ cho tớ rồi!"



"Một trăm ngàn của cậu đã tiêu hết rồi à?"



"... Bà chủ ơi, đó chính là kinh phí của đội kịch nói, làm sao có thể sử dụng làm chi phí ăn uống được! Loại chuyện này tuyệt đối không được! Ngăn chặn hủ bại, từ tớ mà lên!"



"..."



Được được được.



Sơ Tranh ra hiệu Giản Hữu mau chóng mang đứa kịch tinh này đi đi, cô không chịu nổi.