Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2055 : Chậm chạp muốn về (22)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Cạch!



Ánh đèn lần nữa sáng lên.



"Thật sự rất xin lỗi, bởi vì vấn đề mạch điện, dẫn đến mất điện ngắn ngủi..." Trong loa phát thanh truyền đến tiếng giải thích chứa đầy áy náy.



Ở trong một góc phòng, rơi rớt đủ loại vật, mà lúc này người vốn nên đứng ở bên kia, cũng đã chuyển qua bên hộc tủ bên cạnh.



Bóng dáng hai người cơ hồ dán kín kẽ lại với nhau, cái bóng hắt trên mặt đất, không phân rõ ai với ai.



Tiếng phát thanh trôi qua bên tai Trì Quy, lại dần dần yên tĩnh lại.



"Khụ khụ khụ... Hai vị kia, chỗ chúng tôi có thể trông thấy đó..." Trong phát thanh đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở ngại ngùng.



Sơ Tranh ngược lại rất trấn định buông Trì Quy ra, Trì Quy có chút bối rối cúi đầu xuống, cảm giác nóng bỏng từng trận bò lên gò má.



Sơ Tranh kéo hắn một cái, Trì Quy tránh đi như điện giật, cúi đầu đi ra ngoài.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh nhìn về phương hướng giám sát một chút, một lát sau bình tĩnh dời ánh mắt.



Nhân viên công tác sau giám sát chỉ cảm thấy cổ mát lạnh.



Nhân viên công tác rất tủi thân, anh ta cũng không muốn nhìn mà, nhưng anh ta không thể không nhìn nha!



Nếu anh ta không nhắc nhở, ai biết những cặp tình nhân này sẽ làm ra chuyện gì!



Nhớ kỹ có một lần cũng vì không chú ý, bọn họ xém chút nhìn thấy nội dung hiện trường chủ nghĩa xã hội không cho phép miêu tả.



Nhưng hình ảnh vừa rồi...



Là cô bé kia bá vương ngạnh thượng cung sao?



Các cô gái bây giờ đều giỏi như vậy sao?



-



Trì Quy bước nhanh ra ngoài, khi ra ngoài, gặp nhân viên công tác tới tặng quà phá vỡ kỷ lục qua cửa cho họ.



Nhân viên tặng quà kia, lúc đăng ký thỉnh thoảng nhìn Trì Quy vài lần, mang theo chút ý cười ẩn hiện.



Trì Quy: "..."



Trì Quy cảm thấy mình một đời lừng lẫy của mình bị hủy hoại!
Nữ sinh mặc dù đang cười, nhưng trong giọng nói rõ ràng mang ý nhằm vào.



Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm: "Cô không phải học sinh Đông Dương?"



"Tôi không phải." Nữ sinh cười cười, vuốt vuốt tóc: "Chúng tôi đều là Hoa Hải."



"Hoa Hải đã sát nhập vào Đông Dương, sau này không có Hoa Hải nữa."



Đám người: "..."



Lời này sao nghe lại thấy không thoải mái như vậy chứ?



"Lỵ Lỵ, em làm gì thế?" Nam sinh bên cạnh kéo cô ta một cái: "Bây giờ mọi người đều là bạn học, yên bình với nhau đi."



Lỵ Lỵ bất mãn: "Anh nói em làm gì? Vừa rồi anh không nghe thấy lời cô ta nói sao?"



Nam sinh: "..."



Lời đó cũng không nói sai mà!



Bây giờ xác thực đã không có trung học Hoa Hải nữa, sau này cũng sẽ không có!



Trung học Hoa Hải chiêu sinh vốn đã khó khăn, lần này sát nhập, những người bọn họ hẳn là học sinh cuối cùng của trung học Hoa Hải.



Mấy nữ sinh trên bàn rõ ràng không quá thân thiện với Sơ Tranh, Lỵ Lỵ bị tủi thân, mấy nữ sinh khác lập tức lên tiếng ủng hộ.



"Các cậu làm gì đấy?" Du Tử Tích trở về rất kịp thời, kéo cái ghế bên cạnh Sơ Tranh ra: "Trì ca, ngồi ở đây!"



Ánh mắt Trì Quy đảo qua đám người, cuối cùng nói với nam sinh bên cạnh Lỵ Lỵ một câu: "Quản tốt bạn gái của cậu."



Nam sinh kia vội vàng chắp tay trước ngực, dáng vẻ hết sức có lỗi.



"Trì ca..." Lỵ Lỵ ai oán nhìn Trì Quy.



"Gọi món ăn đi." Trì Quy đưa thực đơn tới trước mặt Sơ Tranh.



Đám người đưa mắt nhìn nhau.



Khi Du Tử Tích nói Sơ Tranh là bạn của cậu ta và Trì Quy, bọn họ đã có chút suy đoán không tốt.



Bây giờ Trì Quy có điệu bộ này...



Nhìn thế nào cũng giống như ý tứ che chở nha.



Nam sinh vội vàng kéo Lỵ Lỵ, bảo cô ta đừng nói nữa.



Lỵ Lỵ tức giận tới mức tiếp đứng dậy chạy, nam sinh "ôi" một tiếng, nói lời xin lỗi với Trì Quy, rồi đuổi theo ra ngoài.