Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2056 : Chậm chạp muốn về (23)

Ngày đăng: 22:40 13/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Lỵ Lỵ rời đi, bầu không khí có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh liền bị bọn người Du Tử Tích nói sang chuyện khác.



Lỵ Lỵ chờ đồ ăn lên mới trở về, tức giận ngồi ở bên kia, không cho Sơ Tranh sắc mặt tốt.



Nam sinh ngược lại rất khách khí xin lỗi cô.



Đợi mọi người ăn gần xong, Sơ Tranh đứng dậy đi toilet một chuyến, từ bên trong ra, liền thấy Lỵ Lỵ kia tựa ở cửa ra vào, bày biện tư thế rõ ràng chính là đang đợi cô.



Sơ Tranh ra ngoài mở vòi nước rửa tay: "Có việc?"



Lỵ Lỵ thông qua mặt gương nhìn cô: "Cách xa Trì ca một chút."



"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh ngước mắt, đối đầu với tầm mắt cô ta: "Cô là gì của Trì Quy? Có tư cách gì mà quyết định bên cạnh hắn có ai?" Ta cũng chưa quản đâu! Ngươi là thứ gì chứ!



Lỵ Lỵ căm hận trừng cô, nói chắc nịch: "Trì ca sẽ không thích cô."



Sơ Tranh đóng vòi nước lại, quay người mặt đối mặt với Lỵ Lỵ: "Không phải cô có bạn trai rồi à?"



Lỵ Lỵ nhíu mày: "Mắc mớ gì tới cô?"



Sơ Tranh: "Có bạn trai còn quan tâm những người con trai khác, thân ở Tào Doanh lòng ở Hán, bạn trai cô biết không?"



Lỵ Lỵ: "..."



"Tôi... Tôi cũng không phải thích Trì ca." Lỵ Lỵ gấp gáp: "Tôi chỉ khuyên cô thức thời chút, Trì ca sẽ không thích loại người như cô."



"Ồ." Bây giờ không thích cũng không sao nha, dù sao cuối cùng cũng là của ta, của ta!



Lỵ Lỵ: "..."



Thái độ của Sơ Tranh quá bình tĩnh, Lỵ Lỵ giống như dồn toàn lực đánh vào bông, không kích thích được nửa điểm gợn sóng.



Sơ Tranh vẫy vẫy giọt nước trên tay, đi ra phía bên ngoài, khi đi ngang qua Lỵ Lỵ, cô hơi nghiêng đầu: "Cô có thể thích hắn, nhưng không nên vươn tay quá dài."



Con ngươi Lỵ Lỵ hơi co rụt lại: "Cô..."



Sơ Tranh nghênh ngang rời đi, căn bản không cho Lỵ Lỵ cơ hội nói chuyện.



Lỵ Lỵ mờ mịt đứng tại chỗ, hình như mình đến uy hiếp cô, sao bây giờ lại bị uy hiếp ngược lại rồi?



-



Sơ Tranh trở lại chỗ ngồi, không biết Trì Quy đi đâu rồi, không ở vị trí.



"Hắn đi đâu?"



"Ra ngoài nghe điện thoại." Du Tử Tích nháy mắt ra hiệu: "Yên tâm, Trì ca sẽ không chạy."



Du Tử Tích hất cằm về phía cổng: "Không phải về rồi đấy sao?"



Trì Quy cầm điện thoại di động trở lại chỗ ngồi, bên cạnh có người đưa đồ cho hắn, Trì Quy để điện thoại di động xuống nhận lấy.



Sơ Tranh liếc mắt qua nhìn thấy màn hình điện thoại của Trì Quy.



Sau đó liền nhìn thấy câu này —— Rốt cuộc anh có thích người ta khôngggg!
"???" Chỉ hỏi cái này? "Bạn học."



"Còn gì nữa?"



"Bạn cùng phòng."



"Còn gì nữa?"



"Bạn bè."



"Hết rồi?"



"..."



Còn có thể có gì nữa?



"Cậu ta thích anh?"



Kỳ thật câu nói kia cũng có thể là do Trì Quy gửi, nhưng Sơ Tranh cảm thấy rất không có khả năng.



Đừng hỏi vì sao.



Hỏi thì chính là trực giác.



Trì Quy bị câu nói này của Sơ Tranh chấn trụ: "Cậu ta... Thích tôi? Vì sao cô lại hỏi như vậy?" Điên rồi sao? Tại sao Du Tử Tích lại thích hắn được? Hắn là nam mà!



Sơ Tranh vô cùng thành thật: "Tôi nhìn thấy tin nhắn cậu ta gửi cho anh."



Tin nhắn?



Tin nhắn gì?



Trì Quy lấy điện thoại di động ra, trước tiên xem tin nhắn một chút, không thấy có tin nhắn gì, lại ấn vào Wechat.



Không cần ấn mở đã nhìn thấy câu nói sau cùng của Du Tử Tích.



Trì Quy: "..."



Câu nói kia chỉ nhìn như vậy quả thật có chút làm cho người ta hiểu lầm...



Nhưng Du Tử Tích căn bản không phải ý này.



"Anh có thể không thích tôi, nhưng anh cũng không thể thích người khác, nam hay nữ cũng không được."



Trì Quy chưa kịp giải thích, thì đã nghe thấy Sơ Tranh nói tiếp.



Khóe miệng Trì Quy hơi co giật: "Bạn học Hàng, cô không cảm thấy cô như vậy rất là bá đạo sao?"



Không thích cô thì cũng không thể thích người khác?



Làm gì có đạo lý như vậy.



"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Cho nên làm phiền anh thích ứng nhiều hơn."



Trì Quy: "..."



Câu làm phiền này của cô nói thật có "thành ý" nha!