Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2102 : Khoảng cách năm ánh sáng (31)

Ngày đăng: 20:27 26/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Đã tìm được nơi này chưa?" Sơ Tranh nhìn vùng biển kia.



"Chưa."



"Vậy sao các ông biết được đây là sự thật?" Với khoa học kỹ thuật bây giờ, muốn giả tạo ra không phải rất dễ dàng sao?



Nguyên soái Kelly: "Cho nên tôi và quân đoàn thứ năm cảm thấy việc này có gì đó quái lạ."



Nếu như đối phương thật sự có thực lực mạnh như vậy, thì hoàn toàn có thể ép đến Đế Đô Tinh, bắt họ giao người.



Cho dù chủng tộc kia tương đối lễ phép, thì cũng hoàn toàn có thể phái người đến đây đàm phán.



Vì sao đối phương chỉ truyền tin nhắn, gửi thứ như vậy tới, còn lại không có bất kỳ tung tích gì có thể tìm ra được.



Mấy ngày nay vẫn đang tranh luận vấn đề này.



Người của quân đoàn thứ nhất cảm thấy bọn họ đã muốn người, vậy thì đưa cho bọn họ thôi, sau đó mình bám đuôi theo phía sau, là có thể tìm được bọn họ rồi.



Cách này quá liều lĩnh, nguyên soái Kelly tất nhiên không đồng ý.



Chuyện mấu chốt nhất là, trên người Uất Thì có thứ gì, mà đáng giá để đối phương làm như thế.



Tư liệu của Uất Thì đã sớm nằm trong tay bọn họ, nhưng nhìn từ trên tư liệu, thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.



Những tư liệu này từng bị Uất Thương Hải tìm người xuyên tạc rồi, lúc ấy Sơ Tranh cũng điều tra ra, đều là một số tin tức vô dụng.



"Quân đoàn thứ nhất dự định làm gì? Giao Uất Thì ra?"



"..." Nguyên soái Kelly lắc đầu: "Chắc là sẽ bị thẩm vấn một phen."



Uất Thì người này, quân đoàn thứ nhất chắc chắn phải khống chế trong tay. Dựa theo tác phong của quân đoàn thứ nhất, sau khi thẩm vấn, không chết cũng bị lột mất một tầng da.



-



Sơ Tranh đi từ phủ nguyên soái ra, gửi hình ảnh vừa rồi cho Đỗ Bang.



"Điều tra nơi này một chút, mau chóng xác định vị trí."



Đỗ Bang vội vàng vâng lệnh.



"Tiểu thư, ngài thì sao?"



"Đến quân đoàn thứ nhất."



"???" Đỗ Bang nghi hoặc: "Đến đó làm gì?"




Uất Thì nhìn thấy đám người này kiểm tra trong phòng, lại không có ai để ý đến họ.



Uất Thì nhớ tới cô cũng đột nhiên xuất hiện...



-



Sơ Tranh mang theo Uất Thì thông suốt rời khỏi căn cứ, sau khi lên xe, Sơ Tranh buông hắn ra, Uất Thì vừa muốn nói chuyện, cô đột nhiên cúi người, hôn lên trán hắn một cái.



"Sợ không?"



Uất Thì: "..."



Bây giờ sợ rồi.



Uất Thì nghiêng đi đầu: "Không."



"Vậy là tốt rồi." Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, tự nhiên ôm eo hắn: "Đi đến chỗ tôi trước, bên chỗ anh không an toàn."



Uất Thì: "..."



Bây giờ Uất Thì có thể nói "không" sao?



Không thể!



Hắn đột nhiên mất tích, người của quân đoàn thứ nhất chắc chắn sẽ lật tung chỗ ở của hắn, còn phái người trông coi.



Thậm chí là truy nã hắn trên toàn bộ Đế Đô Tinh.



"... Ừ." Uất Thì đáp một tiếng, lại thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn."



"Không cần khách khí."



Sơ Tranh giơ tay vuốt ve tóc trên trán Uất Thì, lần này Uất Thì không tránh đi: "Vì sao bọn họ lại bắt tôi?"



"Anh không biết?"



"Tôi phải biết sao?" Đám người kia đột nhiên xuất hiện, ngay cả một câu giải thích cũng không có, trực tiếp bắt hắn đi.



Ngón tay Sơ Tranh rơi trên gương hắn mặt, đỡ bên mặt hắn, quay đầu hắn tới đối mặt với mình: "Trở về nói cho anh biết."



"Tôi..."



Ánh sáng trong đáy mắt Uất Thì tan rã, như đầy sao lấp lóe bắt đầu rơi xuống, rực rỡ đầy trời.



Phía sau lưng chống vào thành xe băng lãnh, lúc này trong lồng ngực lại là một mảnh nóng hổi.



Hắn trừng mắt nhìn mấy giây, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại.