Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2103 : Khoảng cách năm ánh sáng (32)

Ngày đăng: 20:27 26/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Uất Thì rửa mặt xong ra, giọt nước nhỏ xuống từ lọn tóc, Sơ Tranh đưa cho hắn một cái khăn mặt.



"Cảm ơn..."



Giọng thiếu niên khàn khàn.



Hắn dùng khăn mặt lau lau tóc, liếc mắt nhìn Sơ Tranh, đột nhiên dừng động tác lại: "Tôi muốn cùng em..." Chữ đằng sau hơi nhẹ.



"Anh nói cái gì?"



"Em nghe thấy được." Uất Thì buông khăn mặt xuống: "Có thể không?"



Sơ Tranh hơi sợ hãi: "Anh xác định không phải sợ đến choáng váng chứ?"



"..."



Uất Thì kéo dây lưng dưới quần áo ra, mấy động tác đã cởi bỏ nút thắt.



Sơ Tranh đột nhiên trông thấy một cảnh kích thích như thế, cảm thấy nếu mình như không làm chút chuyện mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép, thì sẽ rất có lỗi với thẻ người tốt chủ động như thế.



-



Sơ Tranh không biết Uất Thì muốn có được một chút cảm giác an toàn từ cô, hay là muốn xác định, hắn vẫn còn sống.



Cuối cùng Uất Thì chôn mặt ở trong cổ cô, khàn giọng nói: "Cảm ơn em vì đã cứu tôi."



Sơ Tranh: "..."



"Anh vì chuyện này nên mới cùng..."



"Thế nào, không phải em bảo tôi lấy thân báo đáp sao?"



"..."



Được thôi.



Đều như thế.



Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt những chuyện kia, dù sao người là của cô là được rồi.



Uất Thì xoay người xuống dưới, nhặt quần áo của mình lên, lung tung mặc lên.



"Tại sao bọn họ muốn bắt tôi?" Uất Thì ngồi xuống bên cạnh, hỏi Sơ Tranh vẫn còn nằm trong chăn.



Sơ Tranh chống người ngồi dậy.



Uất Thì hơi chần chờ, cuối cùng vươn tay đỡ cô, thân thể Sơ Tranh nghiêng một cái, trực tiếp ngã vào trong ngực hắn.



"Bởi vì bây giờ anh rất đáng tiền." Sơ Tranh dựa vào hắn.



"???"
Uất Thì rũ lông mi xuống, ngăn trở ánh sáng tối nghĩa nơi đáy mắt, phía sau lưng dán vào kính mờ, phát lạnh từng đợt, từ sau lưng một đường lẻn đến trán.



Ngay lúc hắn muốn nói chuyện, Sơ Tranh đột nhiên tiến lên trước, ngăn chặn môi hắn.



Kính mờ phản chiếu bóng dáng của hai người giao chồng lên nhau, hình bóng rõ ràng.



Sơ Tranh buông thiếu niên ra, nhẹ mổ hai lần: "Thời gian trả lời kết thúc, bây giờ làm theo lời em nói."



Gương mặt Uất Thì hiện ra màu ửng hồng, cánh môi đỏ khẽ nhếch, ngập ngừng mấy lần: "Tại sao em lại muốn làm nhiều chuyện vì anh như thế?"



Trong đời hắn, không có ai sẽ vì hắn mà làm nhiều như vậy.



Ít nhất, trong trí nhớ của hắn không có.



Uất Thương Hải cũng không, ông ta chỉ tự cho là đã cho hắn thứ tốt nhất, nhưng lần nào cũng kéo theo đau khổ... Ở nơi ông ta không nhìn thấy.



"Anh đáng giá."



"Đáng giá..." Thiếu niên cười nhẹ một tiếng, giọng điệu tự dưng trào phúng: "Nếu có một ngày em phát hiện anh từng làm rất nhiều..."



"Uất Thì, chuyện quá khứ nếu như anh không thích thì quên đi, em sẽ không tìm tòi nghiên cứu quá khứ của anh, nhưng em muốn tham dự vào tương lai của anh."



Sơ Tranh vươn tay về phía thiếu niên.



"Anh nguyện ý không?"



- - Nhưng em muốn tham dự vào tương lai của anh.



- - Anh nguyện ý không?



Uất Thì cúi đầu nhìn bàn tay của thiếu nữ, lòng bàn tay trắng nõn, có thể thấy rõ đường vân phía trên.



Uất Thì giống như trông thấy vũ trụ đen nhánh, đột nhiên nứt ra một khe hở, từ trong khe hở, cô đạp lên ánh sáng mà tới, chậm rãi vươn tay về phía hắn.



Uất Thì nuốt nước bọt mấy lần, hô hấp cũng hơi gấp rút, cuối cùng vươn tay, giao tay mình cho Sơ Tranh.



"Ngoan." Sơ Tranh giơ tay lập tức sờ về phía đầu, ánh mắt sáng ngời sờ soạng đến mấy lần.



Đầu này ta có thể sờ một năm!!



Uất Thì: "..."



Sơ Tranh thấy vẻ mặt Uất Thì không đúng lắm, lưu luyến không rời thu tay lại: "Anh có thứ gì muốn thu thập không?" Về sau còn nhiều thời gian, không vội một lúc này.



"Anh..." Uất Thì dừng lại, lắc lắc cái đầu bị sờ đến tóc rối cả lên: "Không có."



Bây giờ trong chỗ ở của hắn chắc là có người trông coi, lúc này trở về chính là tự chui đầu vào lưới.



"Được thôi."



Sơ Tranh bảo Uất Thì vào trong phòng nghỉ ngơi trước, khi xuất phát sẽ đến gọi hắn.



Cô muốn rút đi hoàn toàn là quyết định lâm thời, người phía dưới bận bịu vô cùng.