Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2107 : Khoảng cách năm ánh sáng (36)

Ngày đăng: 20:27 26/05/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Uất Thì giơ tay chọc chọc bản đồ, trừ những nơi được đánh dấu 404, thì tinh hệ Wall còn có rất nhiều nơi.



Sơ Tranh gác cằm trên bả vai Uất Thì, bàn tay dán lên bụng hắn, nhẹ nhàng xoa.



Hình ảnh này...



Có chút giống như người chồng đang ôm cô vợ mang thai.



Trần Xuyên đứng trong góc nhỏ, trong đầu tự dưng nhảy ra một suy nghĩ như vậy.



Một lát sau cảm thấy quá ma quỷ, vội vàng hất ý nghĩ này ra.



Bên kia Uất Thì đã chọn một chỗ, Sơ Tranh đang xem, một giây sau cô quay đầu hôn lên mặt Uất Thì một cái: "Vậy thì chọn nơi này."



Uất Thì: "..."



Thiếu niên nghiêng đầu đi, vành tai nổi lên màu đỏ ửng rất nhạt, khóe miệng lại hơi giương lên một xíu đường cong, giữa lông mày nhiễm lên sự vui vẻ.



Lần đầu tiên Trần Xuyên gặp Uất Thì, chỉ cảm thấy thiếu niên này toàn thân đầy hung ác, như một con sói hoang không cách nào thuần phục.



Sau đó phát hiện con sói hoang này rất biết nhìn thời thế, biết cái gì có lợi với mình, cũng không phải luôn luôn biểu hiện ra gai nhọn trên người mình.



Sau đó nữa, đối mặt với tiểu thư, luôn luôn mang theo vài phần khách khí, giống như không muốn có quá nhiều liên quan với tiểu thư.



Nhưng mà không biết từ lúc nào, Trần Xuyên đã không nhìn thấy sự tàn ác trên người hắn nữa, mà càng nhiều thời điểm, hắn giống như một thiếu niên sạch sẽ đơn thuần, được tiểu thư nhà họ nâng trong lòng bàn tay.



"Trần Xuyên."



Trần Xuyên hoàn hồn, cúi đầu đi qua.



Ngón tay Sơ Tranh gạt trong không khí, bản đồ chuyển tới bên chỗ Trần Xuyên: "Chọn chỗ này."



"Vâng, vậy tôi đi sắp xếp trước."



Trần Xuyên lui ra khỏi phòng, cũng tri kỷ đóng cửa lại.



-



404 chiếm cứ càng ngày càng nhiều địa bàn ở tinh hệ Wall, những người không nguyện ý thần phục, ngay từ đầu còn nghĩ rằng bọn họ đang chiến đấu vì tự do.



Nhưng sau đó mới phát hiện người đi theo Sơ Tranh được ăn ngon uống sướng, căn bản không phải bị nô dịch, bị ngược đãi...



"..."



Thế này không giống như bọn họ nghĩ!



Thế là người phía sau đều chỉ chống cự tượng trưng, sau đó quay đầu liền đầu hàng.



Ai có thể cưỡng lại những ngày lành tháng tốt chứ.
Chế phục màu trắng làm thiếu niên càng thêm thanh tuyển, lại mang mấy phần lạnh lùng trang nghiêm.



Uất Thì quan sát người trong gương một lát, đẩy cửa ra ra ngoài.



Đỗ Bang mơ hồ hút khí, giống như bị chấn động.



Đây mà là người sao, đây căn bản là yêu tinh họa thế.



Một người đàn ông như hắn ta nhìn cũng động tâm...



Nhưng Sơ Tranh chỉ rất bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt quét từ đầu đến chân, không thấy nửa điểm cảm xúc chập trùng.



Nhịp tim Uất Thì đập hơi nhanh, cô không vui sao?



Sơ Tranh giơ tay vung về phía Đỗ Bang một cái.



Đỗ Bang vội vàng chạy ra ngoài, đóng cửa lại.



"Không đẹp sao?" Uất Thì có chút khẩn trương: "Anh đã nói không thay..."



Sơ Tranh dựa vào cái bàn bên cạnh, ra hiệu Uất Thì qua đây.



Uất Thì hơi chần chờ, chân dài bước một bước, đi qua phía Sơ Tranh.



Ngón tay Sơ Tranh câu lấy cổ áo hắn, kéo người về phía mình: "Không tự tay giúp anh mặc, không biết em có vinh hạnh tự tay giúp anh cởi ra không?"



Uất Thì: "???"



Đầu óc Uất Thì chậm nửa nhịp, kịp phản ứng lời Sơ Tranh nói có ý gì, mặt lập tức đỏ rực lên.



"Em có thể nghĩ những chuyện khác được không."



Sơ Tranh thành thật nói: "Ngoại trừ anh, em không có chuyện gì khác có thể nghĩ." Nơi này cũng chỉ có anh có thể nghĩ, trách em à?



Trên mặt Uất Thì càng nóng hơn, giọng nói hơi khàn: "Đây là văn phòng của em..."



"Ừ, bên trong có phòng nghỉ." Sơ Tranh đã hôn lên, Uất Thì không có cơ hội phản bác.



Sơ Tranh nói có phòng nghỉ, nhưng căn bản không vào.



Sau đó đối mặt với văn phòng bừa bộn Uất Thì biểu thị rất đau đầu, hắn phải thế nào mới có thể che giấu qua, rằng hắn không làm gì ở đây cả đây?



Uất Thì nhặt chế phục lên, có một món bị kéo hỏng, quần áo này có lẽ cũng không thể dùng nữa.



"Về sau anh còn có thể mặc." Dường như Sơ Tranh biết hắn đang suy nghĩ gì, ngữ điệu chậm chạp nói: "Ở trước mặt em."



Uất Thì: "..."



Uất Thì tức giận cầm quần áo ném cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh ôm quần áo, nhìn Uất Thì bị tức giận đi vào phòng nghỉ bên trong tắm rửa, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong, nhỏ bé đến không thể nhận ra.