Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2140 : Vua hải tặc (31)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Chàng lấy ở đâu ra?" Vòng hoa rất dễ thấy, Bộ Khinh đi vào, đã bị Sơ Tranh vặn hỏi: "Ai làm cho chàng?"



Màu da của Bộ Khinh bây giờ mặc dù không phải rất trắng, nhưng cũng trắng hơn người bình thường rất nhiều, trên thân mặc áo gấm, trên đầu đội một vòng hoa, cũng không lộ vẻ ẻo lả, mà ngược lại có một loại cảm giác tinh tế.



Chỉ cần hắn xuất hiện, bất kỳ cảnh sắc gì cũng chỉ có thể luân làm bối cảnh nền.



Bộ Khinh buông chung sứ xuống, lấy vòng hoa xuống.



—— Mịch Vân cho ta.



"Hắn không có việc gì cho chàng thứ đồ chơi này làm gì?"



Không phải cháu trai tiện nghi muốn cướp người với ta đấy chứ!



—— Không biết.



Bộ Khinh không nói Mịch Vân nói với hắn câu nói hơi kỳ quái kia.



Hắn quan sát Sơ Tranh một hồi, cũng không có cảm thấy Sơ Tranh có chỗ nào không đúng.



"Về sau không cho phép lấy đồ người khác cho nữa."



Bộ Khinh ngoan ngoãn gật đầu, ném vòng hoa ra ngoài cửa sổ, sau đó bưng chung sứ đến trước mặt Sơ Tranh, ra hiệu cô uống.



"Đây là gì?"



Bộ Khinh chỉ chỉ mình, ta làm.



"Giỏi như vậy?"



Bộ Khinh mím môi cười yếu ớt, gương mặt nổi lên một chút màu đỏ ửng, chờ mong nhìn Sơ Tranh.



Sơ Tranh dùng thìa quấy một cái, thử nếm một ngụm, nước canh nồng đậm thơm ngon, còn có chút hương vị ngọt lịm.



Bộ Khinh chớp mắt, trên mặt chỉ thiếu viết lên mấy chữ to "có ngon không" nữa thôi.



Sơ Tranh ra hiệu Bộ Khinh đi sang ngồi, Bộ Khinh không có gánh nặng trong lòng gì, ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng Sơ Tranh.



"Rất ngon." Sơ Tranh ôm lấy hắn.



Bộ Khinh nở nụ cười xán lạn, nhận lấy thìa, chủ động đút cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh cảm thấy thế này có chút khó khăn: "Chàng tự uống đi."



Bộ Khinh nghiêng đầu xuống.



—— Nhưng cái này nấu cho nàng uống mà.



"..." Sơ Tranh hít sâu: "Để ta tự uống."



Bộ Khinh hơi phồng má lên, lắc đầu, ý tứ của hắn chính là hắn muốn đút.



Sơ Tranh: "..."



Ngài có bệnh?



Thứ này ta dùng mấy ngụm là có thể xử lý được, chàng muốn đút từng muỗng từng muỗng cho ta? Ta uống tới khi nào mới xong?



Tỉnh táo!





"Ai rồi cũng sẽ chết, thân thể này của ta không chịu đựng nổi nữa, cũng phải chết." Sơ Tranh nhét chân hắn vào trong chăn.



Bộ Khinh cảm thấy lời này của Sơ Tranh rất kỳ quái, nhưng hắn lại không hiểu lắm.



—— Chúng ta xem đại phu, nhất định sẽ chữa khỏi.



Sơ Tranh lắc đầu.



—— Đại phu... Vô dụng sao?



Nếu như thật sự giống như lời đại đảo chủ nói, thì đại phu chắc chắn vô dụng.



Thân thể này của cô từ nhỏ đã bị thuốc nuôi ra, trong lúc đó Tam đảo chủ từng cho cô dùng những thứ gì thuốc, chỉ có hắn ta rõ ràng.



Bộ Khinh cầm bút run rẩy, hồi lâu cũng không viết được một chữ, hắn đột nhiên buông giấy bút ra, nghiêng người qua, ôm Sơ Tranh thật chặt.



Hắn không muốn cô chết.



Thân thể thiếu niên khẽ run, mang theo khủng hoảng và sợ hãi mà đến chính hắn cũng không biết.



Sơ Tranh vỗ vỗ sau lưng hắn: "Không sao, đừng sợ."



Sao hắn có thể không sợ?



Hắn muốn cô ở bên cạnh mình mãi mãi, vì sao...



-



Bộ Khinh cứ như vậy ôm cô, ngồi khô một đêm, Sơ Tranh dỗ kiểu gì hắn cũng không chịu đi ngủ.



Ngày thứ hai hốc mắt thiếu niên hơi sưng lên, trong mắt toàn là tơ máu, sắc mặt lại tái nhợt vô cùng, nhìn có mấy phần dọa người.



"Ngoan ngoãn ngủ đi."



Bộ Khinh lắc đầu, bám lấy cô không buông tay, giống như chỉ cần hắn buông lỏng tay là Sơ Tranh sẽ biến mất vậy.



Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm, ấn lấy bả vai Bộ Khinh, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Bộ Khinh.



Đó là cảm xúc mà rất lâu rồi chưa từng thấy, kể từ khi cô đón người về...



Đáy lòng Sơ Tranh không khỏi mềm hơn.



"Bộ Khinh, tạm thời ta còn chưa chết được, nhưng nếu chàng cứ tiếp tục như vậy, thì ta phải đến chăm sóc chàng, chàng cảm thấy chàng như vậy thích hợp sao?"



"Bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ, được không?"



Bộ Khinh trầm mặc một lát, gật gật đầu, tự nằm xuống, nhắm mắt lại.



Sơ Tranh im ắng thở ra một hơi.



Cô không muốn lừa Bộ Khinh, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, lại cảm thấy...



Bộ Khinh nhắm chặt hai mắt lại đột nhiên mở ra, hắn giữ chặt tay Sơ Tranh, bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó mới nhắm mắt lại.



Chưa được vài giây sau, hắn lại mở ra.



Sơ Tranh: "..."



"Ta không đi." Sơ Tranh giơ tay cọ lên mũi hắn một chút, một giây sau dữ dằn: "Mau ngủ đi."



Bộ Khinh chậm rãi nhắm mắt lại, lần này không tiếp tục mở ra nữa.



Sơ Tranh cũng rất buồn ngủ, quyết định ngủ cùng hắn một hồi.



Sơ Tranh không biết mình ngủ bao lâu, lúc thức dậy, Bộ Khinh không ở trong phòng, chỉ có một tờ giấy hắn để lại.



—— Ta không cho phép nàng chết!



Sơ Tranh nhíu mày, đã học được cách dùng từ không cho phép rồi.