Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2141 : Vua hải tặc (xong)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20






Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh cũng cảm thấy mình còn có thể cứu giúp một chút, cho nên cô quyết định rời khỏi đảo U Linh, đi vào đất liền.



Dù sao thẻ người tốt cũng thích đất liền...



Sơ Tranh đưa ra quyết định này, làm cho hải tặc rất khó hiểu, cô đi rồi, vậy ai quản lý mọi chuyện ở đây?



Sơ Tranh căn bản không nghĩ tới những chuyện này, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, ai thích thì đi mà làm chủ...



Nhưng hiện thực thì không được.



Cô muốn rời đi, nhất định phải sắp xếp toàn vẹn.



Vị Nhị đảo chủ ngu ngơ bị Sơ Tranh bỏ một phiếu bác bỏ.



Trang Bình người này không thể đảm nhiệm được chuyện lớn, Mịch Vân ngược lại rất âm hiểm xảo trá, rất thích hợp.



Nhưng Mịch Vân cũng không quá tình nguyện tiếp nhận.



Đương nhiên cuối cùng Mịch Vân không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, Sơ Tranh trực tiếp để lại cho cậu ta một phong thư, dẫn theo Bộ Khinh và một số hải tặc đi trong đêm.



Mịch Vân: "..."



Quá đáng nha!!



Người trong cuộc còn chưa đồng ý đâu!



-



Từ trên biển đến đất liền phải mất hơn một tháng, thân thể Sơ Tranh xuất hiện càng ngày càng nhiều triệu chứng.



Bộ Khinh có biến hóa rất lớn, trước đó đều ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Sơ Tranh, làm một thú cưng xinh đẹp không có tư tưởng.



Nhưng bây giờ đã có chủ kiến, học được cách chăm sóc Sơ Tranh.



Sau khi đến đất liền, Sơ Tranh hỏi thăm được một số đại phu thần y tương đối nổi danh.



Đáng tiếc một đường đi tìm, không có một ai có thể đưa ra cách hữu dụng.



"Dựa theo lời cô nương nói, thì dược vật cô nương dùng nhiều mà hỗn tạp, chỉ có người cho cô nương dùng thuốc mới biết được, chuyện này... Thứ cho lão phu bất lực."



—— Ngài xem thêm lần nữa đi?



Bộ Khinh viết một câu.



"Ai..." Đại phu lắc đầu.



Bộ Khinh còn muốn viết chữ, Sơ Tranh giữ chặt hắn, lấy ra một thỏi bạc: "Đa tạ. Chúng ta đi thôi."



"Không cần, lão phu cũng không có... Cô nương." Đại phu cầm bạc đuổi theo ra, Sơ Tranh và Bộ Khinh đã lên xe ngựa rời đi, đại phu chạy bộ làm sao mà đuổi kịp được.



Trong xe ngựa, thiếu niên nằm ở trên đùi Sơ Tranh, thần sắc mệt mỏi.



Ngón tay Sơ Tranh đặt trên phần gáy của hắn, lòng bàn tay như có như không cọ lấy: "Chàng muốn đi đâu chơi?"



Bộ Khinh làm gì có tâm tư nghĩ đến những chuyện này, hắn lắc đầu, lấy một tờ giấy ra mở ra, chỉ vào cái tên và địa chỉ vẫn chưa bị gạch bỏ.



Còn mấy người nữa, bọn họ có thể...



"Bộ Khinh, ta không muốn lãng phí những thời gian này." Sơ Tranh rút tờ giấy kia đi, vò thành một cục, ném ra ngoài xe, Bộ Khinh đột nhiên ngồi bật dậy, trong mắt viết mấy chữ to "nàng làm gì thế".



Giọng điệu Sơ Tranh nhẹ nhàng: "Ta muốn dẫn chàng đến nơi chàng thích nhìn xem."



"..."





Sao gặp phải ta mà còn không chân thật?



Cho chàng thêm một cơ hội, nói cho cẩn thận!



—— Chính là luôn cảm thấy như mình đang nằm mơ, có một ngày tỉnh mộng, ta vẫn là nô lệ của Chu gia.



Hắn thật sự rất sợ hãi.



Một ngày nào đó tỉnh mộng, mình vẫn là nô lệ bị người ta ức hiếp ấy, cuộc sống không có bất kỳ biến hóa nào.



Mình cũng chưa từng gặp được cô.



Sơ Tranh bắt lấy tay hắn: "Ta ở đây."



Bộ Khinh quay đầu, cười với cô.



Gió phất qua núi đồi, mang theo ý lạnh trong đêm, cũng mang đến hơi thở khói lửa giữa trần thế, trong làng mơ hồ bay tới làn điệu sầu triền miên.



-



Thân thể Sơ Tranh càng ngày càng kém, đến phía sau gần như không có tinh thần gì, Bộ Khinh trông coi cô, mặt mày tái nhợt, giống như người bị bệnh là hắn vậy.



"Chàng như vậy ta đi rồi thì phải làm sao."



Bộ Khinh cúi thấp đầu không có phản ứng gì.



Cô nói cô sợ mình chết, nhưng hắn cũng sợ cô chết.



Bộ Khinh hít mũi một cái, ngẩng đầu lên, trên mặt mang nụ cười ngoan ngoãn, đưa canh ấm áp tới bên môi Sơ Tranh.



Bộ Khinh không dám rời khỏi Sơ Tranh quá xa, ban đêm cũng sẽ ngẫu nhiên bừng tỉnh, kiểm tra xem Sơ Tranh có còn thở không.



Sơ Tranh bị hắn làm cho rất phiền, có mấy lần xém chút đã đạp hắn xuống.



Nếu không phải phần cứng của thân thể này không được, thì với dáng vẻ này của thẻ người tốt đã sớm bị đánh rồi!



Hôm nay, chẳng biết tại sao Bộ Khinh lại ngủ khá say, ngày hôm sau dậy, phát hiện nhiệt độ cơ thể Sơ Tranh không đúng lắm.



Hắn đầu tiên là ngơ ngác, một hồi lâu sau cũng không nhúc nhích.



Bên ngoài có người thức dậy, tiếng đi lại làm Bộ Khinh bừng tỉnh, hắn lấy lại tinh thần, tay run run duỗi đến kiểm tra hơi thở của Sơ Tranh.



Huyết sắc trên mặt Bộ Khinh mất hết, đôi mắt trừng lớn, bên trong dường như có nước mắt phun trào, nhưng hồi lâu vẫn không chảy xuống.



Hắn cứ như vậy ôm lấy người, cứng đờ ngồi ở đó.



Mặt trời mọc lên, ánh sáng dần dần xuyên vào trong xe.



Đã qua hồi lâu mà Bộ Khinh và Sơ Tranh còn chưa ra ngoài, gõ cửa xe cũng không đáp, có người cảm thấy kỳ quái cũng lo lắng đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận mở cửa xe.



Trong xe, thiếu niên ngồi trong bóng sáng ôm lấy người trong ngực, vô thanh vô tức rơi lệ, hình ảnh kia chấn động không nói nên lời, người bên ngoài đều cứng lại ở đó.



Bọn họ từng thấy rất nhiều người tuyệt vọng, sợ hãi, đau khổ, nhưng mà... Bọn họ chưa từng cảm nhận được bi thương hay đồng cảm từ những người đó.



Nhưng giờ họ lại cảm nhận được nó từ chỗ Bộ Khinh.



Hắn khóc cũng không tê tâm phế liệt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy toàn bộ mọi thứ đều bị hắn kéo theo, đau khổ, bi thương vô thanh vô tức tuôn ra từ trong nước mắt của hắn, bao phủ lấy hắn.



Bộ Khinh ngồi một ngày một đêm, người trông coi bên ngoài cũng không dám vọng động.



Ngày thứ ba.



Có người phát hiện trong xe không có ai, chỉ để lại một phong thư và một chút ngân phiếu, bảo bọn họ tự tản ra, hoặc là về đảo U Linh.



Từ đó về sau, rốt cuộc không có ai nhìn thấy Bộ Khinh nữa.



Rất nhiều năm về sau, trên biển vẫn có hải tặc khắp nơi như cũ, bọn họ khôi phục lại tác phong lúc trước, thứ duy nhất không thay đổi chính là lá cờ đen kia, vĩnh viễn tung bay trên biển.



*



VỊ DIỆN THỨ 56 HOÀN TẤT!



***



Đọc convert khóc, edit khóc, beta cũng khóc, viết đoạn này lại khóc lần nữa, dạo này yếu đuối hơn rồi, buồn khô người, khóc 3000 dòng sông  ╯︵╰



Đọc convert khóc edit khóc beta cũng khóc vit đoạn này lại khóc lần nữa dạo này yu đuối hơn rồi buồn khô người khóc 3000 dòng sông