Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2180 : Ngôn linh chân lý (1)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



[ Chấm điểm phó bản: S]



[ Thông tin về phó bản: 6]



【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】



【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 73%. 】



【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】



Sơ Tranh có chút thấp thỏm, với vận khí ấy của cô thì có thể mở ra được thứ gì —— mặc dù Sơ Tranh cảm thấy là Vương Giả vụng trộm chơi cô.



Không bằng góp đó đi?



Nói không chừng mở hai cái, xác suất sẽ lớn hơn một cái thì sao?



Ừm!



Có đạo lý.



"Không xem."



【...】 Được thôi, tiểu tỷ tỷ nói gì thì chính là cái đó. 【 Vậy chúng ta bắt đầu thế giới tiếp theo nhé. 】



"..."



Ta nói không có tác dụng gì không?



-



Lúc tỉnh lại, Sơ Tranh phát hiện mình nằm trên bãi cỏ, trên thân tràn ngập mùi rượu, xung quanh không nhìn thấy một bóng ma nào.



Sơ Tranh bò từ dưới đất dậy, đầu hơi choáng váng, chống vào bên cạnh chầm chậm.



Trên người cô còn mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, trên chân chỉ còn lại một chiếc giày cao gót, một chiếc giày khác không biết đi xó nào rồi.



Cũng may trừ mùi rượu nặng, thì trên người không có thương tích gì đặc biệt.



Sơ Tranh đứng một hồi như thế, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, rất lạnh.



Đây là mùa nào?



Sơ Tranh xoa xoa cánh tay trơn nhẵn, thấy xung quanh không có ai, vội vàng lấy một bộ đồ ra mặc lên.



Mặt cỏ hơi đâm chân, Sơ Tranh lại đổi một đôi dép lê thoải mái dễ chịu.



-



Nguyên chủ tên là Mạc Sơ Tranh, là con nuôi của Mạc gia.



Vì vợ chồng Mạc gia không sinh được con, cho nên đã nhận nuôi một đứa bé.



Nguyên chủ chính là đứa bé được nhận nuôi này.



Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã không thích nói chuyện, lúc đầu hai vợ chồng còn rất có kiên nhẫn, cảm thấy vì đứa bé đột nhiên đến với một hoàn cảnh xa lạ, cho nên không muốn nói chuyện.





"Vương bát đản, giúp ta sao chép lại."



【 Làm gì? 】 Vương Giả cảnh giác.



"Bảo mi chép thì cứ chép đi." Sơ Tranh rất hung.



【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta là hệ thống đứng đắn, không làm những chuyện thất đức này, chúng ta chỉ cần mua mua mua!! 】 Vương Giả cảm thấy chắc chắn Sơ Tranh không có ý tốt, muốn khuyên cô quay đầu là bờ, phá sản là vua.



Đáng tiếc mấy phút sau, Vương Giả khóc sao chép xong thứ Sơ Tranh muốn.



Nó quá khổ.



Vì sao tiểu tỷ tỷ lại hung ác như thế!



Tiểu tỷ tỷ nhà khác không giống đâu!



Sơ Tranh trơn tru xóa bỏ chứng cứ, cũng thuận tay khôi phục cài đặt gốc của di động, lỡ như đối phương còn làm ra chứng cứ gì mà chưa dùng tới thì sao?



Thế này tương đối an toàn!



Sơ Tranh xác định trên người không có đồ vật gì kỳ kỳ quái quái nữa mới cầm cái USB kia đi về phía đại trạch của Phí gia.



Người Phí gia mấy đời đều ở cùng một nhà chính, trừ những chi thứ kia, thì những người còn lại đều ở trong một đại trạch.



Đại trạch này...



Nó thật sự rất lớn.



Mặc dù mọi người ở trong một đại trạch, nhưng mỗi nhà đều có biệt thự riêng, cửa ra vào đại trạch đều không giống nhau, không muốn gặp phải người nhà ai, cũng hoàn toàn có thể dễ dàng tránh đi.



Nhưng người Phí gia có chút bệnh, lúc ăn cơm đều phải đến chủ trạch ăn.



Cho nên Phí gia ăn một bữa cơm, cũng giống như ăn tết vậy.



Sơ Tranh cảm thấy trước khi mình đi đến nơi có người, có thể sẽ bị người ta bắt lại trước.



Chuyện này không thể được!



Nửa đường Sơ Tranh gặp phải một chiếc xe đưa khách ra ngoài, Sơ Tranh giơ tay chặn xe lại.



Trên danh nghĩa tốt xấu gì Sơ Tranh vẫn là con gái của Mạc Hướng Thu, tài xế dừng xe lại.



"Sơ Tranh tiểu thư." Tài xế không xuống xe, chỉ hạ kính xe xuống: "Ngài có chuyện gì không?"



Trọng giọng nói của tài xế rõ ràng có chút xem thường.



Sơ Tranh không được chào đón, cũng không phải người của Phí gia, bọn tài xế người hầu này tự nhiên cũng sẽ làm việc theo chủ nhà.



"Đưa tôi về nhà đi."



"... Nhưng tôi vẫn còn có khách phải tiễn." Tài xế khó xử từ chối: "Nếu không ngài chờ ở đây một lát trước đi, tôi gọi người... Ôi?"



Sơ Tranh đã mở cửa xe đi lên.



"Sơ Tranh tiểu thư, tôi thật sự rất bận, ngài đừng gây thêm phiền phức cho tôi được không?" Tài xế nghiêng đầu sang, bất mãn nói: "Khách khứa vẫn đang chờ..."



Sơ Tranh móc ra hai chồng tiền ném qua: "Lái xe."



"..."



Tài xế mượn ánh sáng nhạt bên ngoài, nhìn rõ thứ Sơ Tranh ném tới, vẻ mặt cũng biến đổi theo.



Tiền!



Thật nhiều tiền!