Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2181 : Ngôn linh chân lý (2)

Ngày đăng: 22:17 27/06/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xung quanh như ăn trộm.



Cửa bên này tương đối vắng, người đi không nhiều, xung quanh đều không có người nào.



Tài xế hít sâu một hơi, cất tiền đi, quay cửa xe lên, nổ máy xe.



Dù sao trở về cũng tiện đường, trời tối như bưng, tất cả mọi người đang bận bịu trên yến hội, cũng sẽ không ai chú ý đến.



Vì tiền, tài xế mù mang tính lựa chọn.



Sơ Tranh xuống xe ở ngôi biệt thự của cô, nơi này cũng là chỗ ở của Mạc Hướng Thu và vợ đương nhiệm của ông ta, nguyên chủ rất vinh hạnh được chia cho một gian phòng... Chứa đồ ở đây.



Dựa theo lời con gái ruột của Mạc Hướng Thu nói, có thể cho nguyên chủ một gian phòng chứa đồ cũng là tốt lắm rồi.



Sơ Tranh không đi vào, cô chờ tài xế rời đi, sau đó đi sang một bên khác.



-



Tất cả mọi người ở chỗ yến hội, cho nên trong biệt thự không có ai cả, Sơ Tranh bình an vô sự trở lại gian phòng của mình.



Phong cách của phòng nguyên chủ vô cùng kiềm chế, phòng để đồ của Phí gia kỳ thật cũng rất lớn, còn lớn hơn cả phòng ngủ chính của gia đình bình thường cơ.



Chỉ là ánh sáng không tốt.



Dù sao cũng là phòng để đồ, căn bản sẽ không cân nhắc đến vấn đề lấy ánh sáng.



Sơ Tranh nhìn qua đồ đạc của nguyên chủ một lần, trừ sách thì cũng không có những thứ khác.



Nguyên chủ không muốn mở miệng nói chuyện còn có một nguyên nhân khác, lời cô ấy nói đều sẽ trở thành sự thật.



Ví dụ như bảo hôm nay cô ấy sẽ gặp phải một con chó con, thì cô ấy sẽ thật sự gặp phải.



Lại ví dụ như nói chó con sẽ bị xe đụng chết, thì con chó con kia sẽ thật sự bị xe đụng chết.



Đây không phải tiên đoán.



Cô ấy không trông thấy bất cứ chuyện gì xảy ra trong tương lai.



Là khi cô ấy nói những lời đó, thì chuyện mới xuất hiện, trước kia được người ta xưng là ngôn linh*.



(*Ngôn linh: lời nói linh thiêng, hiệu nghiệm.)



Cô ấy là chân thật.



Cho nên cô ấy chính là chân lý.



Nhưng chuyện này không phải không có giá của nó.







Rốt cuộc cô đã làm những gì!



Bây giờ còn dẫn cả vị đại quản gia của Phí gia tới.



Vị đại quản gia này là người bên kia, ông ta gần như không đến đây bao giờ...



"Tôi không làm gì cả."



Mạc Hướng Thu không tin: "Nếu không làm gì cả, thì vì sao đại quản gia lại dẫn người tới điều tra?"



Cuối cùng, Mạc Hướng Thu càng thêm kỳ quái nhìn Sơ Tranh.



Nó lại còn bình tĩnh nói chuyện với mình như vậy?



Ở trong trí nhớ, nó hoặc là không nói lời nào, hoặc là hàm hồ đáp hai tiếng, có bao giờ nói chuyện rõ ràng thoải mái với ông ta như thế đâu?



"Ai biết ông ta nổi điên cái gì."



"..."



Da mặt Mạc Hướng Thu nhăn lại, xém chút giơ tay bịt miệng Sơ Tranh.



Ánh mắt đại quản gia chuyển qua người Sơ Tranh, ánh mắt khá sắc bén, mang theo chút dò xét.



Mạc Hướng Thu biết người ta nghe thấy được, lập tức hận không thể nhét Sơ Tranh vào trong kẽ đất.



"Con điên rồi à!" Mạc Hướng Thu quát một tiếng trước: "Còn có chút quy củ nào không, càng ngày càng không tưởng nổi, rốt cuộc mẹ con dạy con kiểu gì thế hả!"



Quát xong, Mạc Hướng Thu vội vàng xin lỗi đại quản gì.



"Cô gia nói quá lời rồi, tôi chỉ là một người hầu, đảm đương không nổi." Đại quản gia giọng điệu thản nhiên.



Mạc Hướng Thu đến Phí gia một thời gian rồi, biết Phí gia này có một chút cấm kỵ, lúc này đại quản gia nói như vậy, ông ta lại không hề cảm thấy thoải mái.



Chỉ hận Sơ Tranh không hiểu chuyện, lại gây thêm phiền phức cho mình.



Người trong phòng xốc hết cả nệm lên để lục soát, nhưng hiển nhiên không lục soát ra được thứ gì.



Mấy người đi ra báo cáo với đại quản gia.



Đại quản gia khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Sơ Tranh: "Sơ Tranh tiểu thư, nếu như thuận tiện, chúng tôi còn muốn lục soát người của ngài."



"Không tiện thì sao?"



Đại quản gia đột nhiên cười: "Ngài có chỗ nào không tiện?"



Sơ Tranh chỉ thuận miệng hỏi một chút, cô cũng không sợ bọn họ lục soát.



Đại quản gia phái một người hầu nữ dẫn Sơ Tranh vào trong phòng lục soát, lễ phục bị thay ra, kiểm tra trong trong ngoài ngoài.



"Đại quản gia, không có gì cả."



Sơ Tranh thay một bộ quần áo thoải mái, giẫm dép lê đi tới: "Lục soát xong rồi, vậy người trong cuộc như tôi nên có quyền được biết các người lục soát cái gì chứ?"



Đại quản gia: "Tiên sinh của chúng tôi mất một thứ, giám sát biểu hiện, lúc ấy chỉ có ngài từng tiếp cận."



"Ồ, các người nghi ngờ tôi trộm đồ?" Giọng điệu của Sơ Tranh nhẹ nhàng lại ngay thẳng.