Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 315 : Váy hạ chi thần (37)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tuyết lớn đầy trời.



Cảnh tuyết vốn nên hợp lòng người, lúc này lại khiến người ta sợ hãi, không ai biết khi nào tuyết lớn này sẽ rơi xuống, làm đông cứng con người.



Lấy Trọng Tuyết Dạ Nguyệt làm trung tâm, phạm vi bao trùm càng ngày càng rộng.



Cho dù có huyền khí hộ thể, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh, bọn họ bắt đầu di chuyển về những thành trì chưa có tuyết rơi.



Trong lúc nhất thời trong lòng những con người ở Đông Uyên trở nên bàng hoàng.



Mà Thẩm Kính Vân vẫn đang canh giữ trong Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.



"Khụ khụ khụ..." Thẩm Kính Vân thấp giọng ho khan: "Chúng ta phải nghĩ cách gặp được Tạ Xu, Đông Uyên có thể an ổn hay không, chỉ có thể dựa vào hắn... Khụ khụ..."



"Gia chủ, thân thể ngài..." Người bên cạnh lo lắng không thôi.



"Không sao." Thẩm Kính Vân lắc đầu: "Hôm nay ta tự mình qua, các ngươi đừng đi theo."



Thẩm Kính Vân cự tuyệt người đi theo.



Sơ Tranh và Tạ Xu ở trong một cái mật thất chưa bị vùi lấp cách đó không xa, người của hắn đi qua, lần nào cũng bị đóng sập cửa ngay trước mặt.



Mặc dù mật thất không bị vùi lấp, nhưng hơn phân nửa đều chôn trong phế tích.



Người bình thường đi xuống cũng có chút tốn sức, chứ đừng nói là Thẩm Kính Vân...



Hắn trượt xuống từ sườn núi hơi dốc đứng, phía trước có một vật bén nhọn nổi lên.



Thẩm Kính Vân nhắm mắt lại, nhưng thân thể đột nhiên bị người chặn đứng, không tiếp tục trượt xuống nữa.



"Diêu Dạ." Thẩm Kính Vân còn chưa mở mắt, nhẹ nhàng kêu một tiếng.



Thẩm Diêu Dạ đỡ hắn dậy, trên gương mặt thanh tú lộ ra nét lãnh đạm: "Thân thể không tốt còn đi một mình, ngươi muốn chết ở đây à?"



"Diêu Dạ." Thẩm Kính Vân giơ tay, muốn bắt lấy cánh tay Thẩm Diêu Dạ.



Thẩm Diêu Dạ tránh khỏi tay hắn, lạnh nhạt kêu một tiếng: "Ca."



Thẩm Kính Vân rũ tay xuống: "Ừ."



Thẩm Kính Vân đi xuống phía cuối cùng, hắn gõ gõ cửa đá của mật thất.



Bên trong không trả lời.



Thẩm Diêu Dạ vẫn đứng tại chỗ, cảm xúc nơi đáy mắt phức tạp làm người ta không hiểu nổi.



Thẩm Kính Vân dựa vào cửa đá, ngước mắt nhìn về phía hắn: "Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đệ cũng chịu ra gặp ta."



"Ta chỉ sợ ngươi chết, không ai quản lý Thẩm gia nữa." Thẩm Diêu Dạ nói.



"Diêu Dạ, phụ thân cũng đã chết rồi, đệ đừng như vậy nữa." Thẩm Kính Vân nhỏ giọng nói chuyện, Thẩm Diêu Dạ phải ngưng thần mới có thể nghe rõ: "Khi phụ thân chết, nguyện vọng lớn nhất chính là được nhìn thấy đệ, vì sao đệ..."
"Khụ khụ khụ..."



Tạ Xu bị sặc.



Cả khuôn mặt đỏ bừng lên, khóe mắt có chút nước mắt sinh lý, đôi mắt đầy sương mù mông lung, hơi giận dỗi nhìn về phía Sơ Tranh.



"Nàng muốn ta sặc chết sao?"



Sơ Tranh hùng hồn nói: "Chàng không ăn gì cả."



Một nhóc đáng thương vừa yếu ớt vừa bất lực như ta không rót thì làm sao bây giờ!



"Vậy nàng cũng không thể rót cho ta như thế." Cứ không thể dỗ dành người ta một chút được à?



Đây là chuyện mà một nữ tử như nàng nên làm ra sao?



"Chàng có ăn không?" Ăn thôi mà cũng phí sức như thế.



"Nàng đút cho ta."



Sơ Tranh: "..."



Đút?



Đút đều là để dỗ trẻ con mà.



Thẻ người tốt đã lớn như vậy rồi, đút cái gì mà đút.



Vẫn nên rót đi, nhanh chóng, tiết kiệm thời gian.



Tạ Xu thấy Sơ Tranh còn muốn rót thì lập tức dở khóc dở cười, cảm xúc còn đọng lại nơi đáy lòng, bị cô nháo như thế cũng đã tan đi bảy tám phần.



Ở cùng cô thật tốt.



Không có những chuyện loạn thất bát tao kia nữa.



"Sơ Tranh." Tạ Xu ôm cô: "Có phải ta muốn làm gì, nàng cũng ủng hộ ta vô điều kiện không?"



"Chàng muốn làm gì? Ta giúp chàng."



Vậy là được rồi.



"Gặp nàng thật tốt."



Sơ Tranh tận dụng mọi thời cơ hỏi: "Vậy ta là người tốt đúng không?"



"Ừ." Tạ Xu gật đầu: "Nàng tốt nhất."



Sơ Tranh: "..."



Sao Vương bát đản không có chút phản ứng nào cả?



Hay là nam nhân đều khẩu thị tâm phi như thế?