Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 316 : Váy hạ chi thần (38)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trong mật thất tĩnh mịch im ắng.



Một góc mật thất được phủ lên thảm nhung mềm mại, nam tử nghiêng người nằm ở đó, bên hông có một cách tay vắt ngang, được người ôm lấy từ phía sau.



Đôi mắt nhắm chặt của nam tử bỗng nhiên mở to, ngồi dậy.



Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, đáy mắt vẫn lưu lại sự hoang mang do mộng cảnh lưu lại.



"Sao thế?"



Sơ Tranh theo hắn ngồi dậy, giơ tay sờ trán hắn.



Tạ Xu kéo tay cô xuống, đặt lên trên cánh môi hôn, một lát sau hắn đột nhiên xoay người, đè Sơ Tranh lên thảm nhung mềm mại.



Nụ hôn có chút bất an lại vội vàng của hắn rơi xuống, giống như một con vật nhỏ không có nhà để về, mong muốn nhanh chóng tìm một nơi có thể đem đến cho hắn cảm giác an toàn.



Sơ Tranh chỉ ôm lấy hắn, không có quá nhiều hành vi.



Nhưng rõ ràng Tạ Xu rất bất mãn.



Ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh nhìn hắn một lát, đột nhiên xoay người đẩy hắn sang bên cạnh, vị trí của hai người bị đảo ngược.



Ánh sáng bên trong mật thất rất lờ mờ, tiếng y phục ma sát, làm không khí mập mờ càng rõ ràng hơn.



...



Một đêm phóng túng, ngày hôm sau Tạ Xu tỉnh lại, mờ mịt ngồi ở chỗ đó, vén thảm nhung lên nhìn thân thể của mình, rồi lại nhìn y phục rơi trên mặt đất.



Không khác nào một phụ nam nhà lành bị người ta cưỡng ép.



"Nàng..." Tạ Xu nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh đang mặc y phục, cánh môi đỏ bừng khẽ mở.



"Chàng ra tay trước." Sơ Tranh cẩn thận mở miệng.



Vành tai Tạ Xu bỗng dưng nóng hổi, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra mấy phần ý cười: "Vậy ta có làm nàng hài lòng không?"



Gương mặt thanh tuyệt của nam tử chứa đựng ý cười yếu ớt, mặt mày cong cong, khóe mắt dường như cũng lộ ra ý cười, thật làm người ta muốn lần nữa đè hắn dưới thân để yêu thương một phen.



Nam nhân này...



Sơ Tranh hít sâu một hơi.



"Cũng không tệ lắm."



"Cũng không tệ lắm ý là... chẳng ra sao cả sao?" Tạ Xu nghi hoặc: "Ta thật sự kém như vậy sao?"



"Vẫn tốt."



Sắc mặt Tạ Xu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Quân cô nương, nàng có nam nhân khác không?"
Lời Sơ Tranh nói bị Vương Giả chắn lại.



Nhưng cô lập tức rút tay về.



Tạ Xu chợt áp người về phía cô.



Sơ Tranh ngã xuống, cánh môi Tạ Xu rơi vào trên cổ cô, chậm chạp hôn lên trên, mỗi một nụ hôn đều rất cẩn thận.



Tạ Xu cảm giác được thảm nhung đang bọc lấy mình hơi nới ra mấy phần, hai tay lập tức thoát ra, chống ở hai bên người Sơ Tranh.



Tạ Xu vốn không mặc y phục, thảm nhung buông ra, hắn cứ như vậy dán vào Sơ Tranh.



Hơi thở mập mờ phun lên cần cổ Sơ Tranh, đáy mắt Tạ Xu dần dần trở nên mê ly, bàn tay hắn du tẩu qua những đường cong trên thân thể Sơ Tranh.



Tìm tòi đến đai lưng bên hông, đầu ngón tay thon dài gẩy một cái, nhẹ nhàng cởi ra.



Lòng bàn tay nóng rực áp vào làn da Sơ Tranh, cô hít sâu một hơi, không có cách nào ngăn cảm cái cảm thụ mà Tạ Xu mang đến cho cô.



"Có phải nàng chỉ có một mình ta không?" Tạ Xu đột nhiên đặt câu hỏi.



Sơ Tranh đang ở trong một cái lựa chọn khó khăn là không muốn động và cố gắng cưng chiều thẻ người tốt của mình, nghe thấy Tạ Xu hỏi một câu như thế, cô trả lời theo bản năng: "Không phải."



Sơ Tranh: "..." Thẻ người tốt vừa hỏi ta cái gì đấy?



Tạ Xu: "..." Nàng thế nhưng không chỉ có một mình ta!?



Tay Tạ Xu nắm lấy eo Sơ Tranh.



Sơ Tranh thầm kêu không tốt, quả nhiên một giây sau, thân thể lập tức trầm xuống.



Tạ Xu chống đỡ lấy cô, hắn cũng bất động, đè thân thể xuống, làm cho thân thể hai người không có chút kẽ hở dư thừa nào, hắn nói nhỏ bên tai cô: "Vậy không biết Quân cô nương còn có ai, nói cho ta nghe một chút, ta giúp Quân cô nương tìm đến đây, nàng muốn đầu hay là cơ thể?"



Sơ Tranh: "..." Đầu tương đối tốt.



Không đúng! Ta không có đâu, được không?!



Sơ Tranh có chút khó chịu, nhưng lại không phải muốn động.



"Tạ Xu, chàng động một cái đi."



"Không được đâu." Ngữ khí của Tạ Xu đầy ý cười cười: "Quân cô nương còn chưa nói cho ta biết, trừ ta ra, nàng còn có ai nữa."



"Ta không có."



"Nhưng nàng vừa nói là có." Tạ Xu cắn vành tai Sơ Tranh.



"Chàng khó chịu không?" Sơ Tranh thật lòng hỏi hắn.



Tạ Xu: "..."



Tạ Xu nhịn một chút, thu lại suy nghĩ suýt nữa bị Sơ Tranh dẫn dụ sang hướng khác.