Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 321 : Phiên ngoại Diêu Dạ (43)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Thiếu gia chủ, ngài đã về rồi, vừa rồi gia chủ ho ra máu ngất đi, nói là... thời gian không nhiều nữa."



Thẩm Diêu Dạ vừa tiến vào Thẩm gia thì nghe thấy một tin tức như thế.



Hắn bỗng dưng siết chặt bàn tay.



Thẩm Diêu Dạ đi về phía gian phòng của Thẩm Kính Vân, con đường này, hắn đã đi qua vô số lần, nhắm mắt cũng có thể đi đến được.



Thế nhưng khi tới cửa, hắn lại chần chờ...



Thẩm Diêu Dạ hít sâu một hơi, sửa sang lại y phục có chút xốc xếch, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào.



"Kính Vân, mấy ngày này quá mệt nhọc, huynh đừng liều mạng như vậy, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi..."



Tiếng trách móc của nữ tử nhẹ nhàng vang lên, theo cửa phòng mở ra, chậm rãi truyền vào trong tai Thẩm Diêu Dạ.



Hắn bỗng dưng cứng đờ.



Người bên trong nghe thấy âm thanh mở cửa phòng, theo hướng đó nhìn sang.



"Diêu Dạ, đệ về rồi à." Thiếu nữ mỹ mạo ngồi ở bên giường lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ đi đâu vậy? Ca ca đệ cũng đã như vậy rồi, sao đệ cứ thích chạy loạn thế?"



Thẩm Diêu Dạ không nói chuyện.



Hắn đứng ở cửa ra vào, không nhìn thấy người trên giường.



"Vào đây đi." Thiếu nữ vẫy tay gọi hắn.



Nhưng Thẩm Diêu Dạ lại lui về phía sau, cực nhanh rời đi.



"Diêu Dạ..."



Hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Kính Vân truyền đến.



Thẩm Diêu Dạ đi qua mấy ngã rẽ, lúc này mới dừng lại, buông hơi thở kìm nén từ khi còn ở cửa phòng ra, không khí tràn vào phổi, mang theo ý lạnh.



"Thiếu gia chủ..."



Đằng sau có người gọi hắn.



Thẩm Diêu Dạ thu lại thần sắc trên mặt: "Sao đột nhiên hắn lại biến thành như thế?"



"Chuyện của Đông Uyên gần đây không phải ngài không biết, các loại chuyện vặt vãnh không ngừng, ngài lại không ở đây, tất cả mọi chuyện đều dồn hết lên người gia chủ."



"Thân thể gia chủ vốn đã không tốt, lần trước đến Trọng Tuyết Dạ Nguyệt lại càng tăng thêm..."



"Cho nên..."
Trên đường gặp phải một cái bí cảnh mở ra, Thẩm Diêu Dạ vốn không muốn đi, nhưng không biết dây thần kinh nào không đúng, mà lại xông thẳng vào bí cảnh.



Bí cảnh ở Đông Uyên có nguy hiểm, cũng có không nguy hiểm.



Thẩm Diêu Dạ vận khí không tốt.



Cái bí cảnh này vô cùng nguy hiểm.



Bị vây ở bên trong bí cảnh, Thẩm Diêu Dạ cam chịu nghĩ: mình chết ở chỗ này cũng rất tốt, dù sao bên ngoài cũng không có ai quan tâm đến hắn.



Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Thẩm Kính Vân sẽ đến tìm hắn.



Khi Thẩm Kính Vân tìm được hắn, hắn đã vài ngày không ăn gì cả, làm ổ trong một cái sơn động, nghe thấy động tĩnh, còn tưởng là Huyền thú.



Lúc Thẩm Kính Vân tiến vào, đáy lòng Thẩm Diêu Dạ nói không rõ là có cảm giác gì.



Cảm động, khiếp sợ, quẫn bách...



Có lẽ đều có cả.



"Diêu Dạ." Thẩm Kính Vân mang theo ánh sáng tới gần hắn, ôm hắn lên, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không sao."



Sắc mặt Thẩm Diêu Dạ đỏ bừng lên, tránh khỏi Thẩm Kính Vân: "Ai cần ngươi giả vờ tốt bụng chứ."



Thẩm Kính Vân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sờ đầu hắn: "Ta mang đệ ra ngoài."



"Không cần ngươi lo." Thẩm Diêu Dạ đẩy Thẩm Kính Vân ra đi ra ngoài.



"Diêu Dạ, đệ chậm một chút..."



Phương thức ra ngoài của bí cảnh này có chút khác biệt với những cái khác, mặc dù Thẩm Kính Vân tiến vào, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để ra ngoài.



Buổi chiều Thẩm Kính Vân đốt lửa lên, Thẩm Diêu Dạ ngồi một mình ở phía xa, không muốn tới gần.



Không biết Thẩm Kính Vân bắt được một con thỏ hoang từ bao giờ, mà lúc này đang gác trên lửa nướng, mùi thơm bay tới chỗ Thẩm Diêu Dạ bên này, bụng hắn rất không có cốt khí kêu lên.



Thẩm Diêu Dạ ôm bụng, chuyển người đưa lưng về phía Thẩm Kính Vân.



Nhưng đã vài ngày rồi hắn chưa ăn gì, lại ở dưới sự hấp dẫn của mùi thơm, bụng cứ réo ùng ục không ngừng.



"Kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ đói ngươi mấy ngày thôi sao? Có cần phải kêu lớn tiếng như vậy không?" Thẩm Diêu Dạ nhỏ giọng quở trách cái bụng của mình.



Đồ của Thẩm Kính Vân hắn mới không ăn đâu.



Thẩm Diêu Dạ nghĩ như vậy, nhưng mà hắn lại cẩn thận quay đầu nhìn sang phía bên kia.



Bên kia chỉ có ngọn lửa đang cháy, và thịt gác trên lửa, chứ không trông thấy Thẩm Kính Vân đâu.



Tâm tư của Thẩm Diêu Dạ lập tức sinh động.