Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 322 : Phiên ngoại Diêu Dạ (44)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Diêu Dạ, đệ có nhìn thấy thịt ta vừa nướng không?"



Thẩm Kính Vân ôm trái cây đi tới.



"Làm sao ta thấy được." Thẩm Diêu Dạ chột dạ, không dám nhìn Thẩm Kính Vân: "Có lẽ bị thứ gì tha đi rồi."



"Như thế à..." Thẩm Kính Vân cười cười: "Vậy chỉ có thể ủy khuất đệ ăn chút trái cây rồi."



Thẩm Kính Vân đặt trái cây xuống bên cạnh hắn.



"Ai muốn ăn trái cây của ngươi."



Thẩm Kính Vân đột nhiên xoay người, câu nói thầm của Thẩm Diêu Dạ vừa vặn bị hắn nghe thấy.



Hắn đột nhiên áp sát như thế, Thẩm Diêu Dạ giật mình, trừng to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kính Vân.



Thẩm Kính Vân giơ tay xoa xoa khóe miệng hắn, sau đó vỗ vỗ đầu hắn, trở lại bên kia.



Thẩm Diêu Dạ: "..."



Thẩm Diêu Dạ sờ khóe miệng một cái, sờ được một tay toàn mỡ, hắn nâng tay áo lên xoa xoa, trên mặt đỏ bừng lên, tràn đầy xấu hổ.



Đêm xuống.



Thẩm Diêu Dạ dựa vào cây suy nghĩ lung tung, có thứ gì đó lạnh buốt lướt qua mu bàn tay, Thẩm Diêu Dạ chăm chú nhìn lên, sau đó cả người như bị đóng đinh tại chỗ.



"Thẩm Kính Vân!" Thẩm Diêu Dạ hét to một tiếng.



Khi Thẩm Kính Vân đi tới, thì nhìn thấy bên cạnh Thẩm Diêu Dạ có một con rắn nhỏ màu xanh xiếc, nửa người nó vắt lên mu bàn tay hắn.



Thẩm Diêu Dạ cứng đờ ở đó, sắc mặt tái nhợt đến khó coi, nhìn kỹ thì thấy hắn còn đang phát run.



"Diêu Dạ, chỉ là một con rắn nhỏ." Thẩm Kính Vân nói khẽ: "Đệ hất nó ra là được."



"Thẩm Kính Vân!" Thanh âm của Thẩm Diêu Dạ mang theo sự run rẩy.



Từ nhỏ hắn đã sợ rắn.



Thẩm Kính Vân cũng không phải không biết.



Trông thấy rắn đừng nói dùng huyền khí, đến cử động một cái cũng là khó khăn rồi.



Mỗi người đều có nỗi sợ của riêng mình, Thẩm Diêu Dạ không cảm thấy có gì mất mặt, nhưng ở trước mặt Thẩm Kính Vân, hắn lại cảm thấy mất mặt.



Thẩm Kính Vân tiến lên đẩy con rắn nhỏ ra: "Không sao."




"Quân cô nương, làm người phải coi trọng chữ tín, điều đó ta vẫn hiểu." Thẩm Diêu Dạ nói.



Dù sao nhìn cô cũng không giống loại người tốt lành gì, ai biết nếu hắn không làm, thì sẽ có hậu quả gì chứ.



Lời này Thẩm Diêu Dạ không dám nói.



Thẩm Diêu Dạ mặt dày mày dạn ở lại chỗ Sơ Tranh, nhưng cả ngày uống say như chết, có đôi khi Sơ Tranh còn có thể nhặt được hắn ở cửa chính.



"Ngươi sao thế?"



Thẩm Diêu Dạ vừa mở mắt liền đối diện với con ngươi thâm thúy xinh đẹp của nam tử.



Hồng y nam tử chống cằm, khóe miệng mang theo ý cười, phá lệ say lòng người.



Vị này nhà Quân cô nương đúng thật là... Yêu nghiệt a.



"Tạ công tử." Thẩm Diêu Dạ che cái đầu hơi đau đớn, ngồi dậy, mới phát hiện mình đang nằm trong đình viện.



Tạ Xu cười nhắc nhở hắn: "Sơ Tranh nói ngày nào cũng trông thấy ngươi ở cửa chính, có chút muốn xử lý ngươi, ngươi cẩn thận một chút."



"Thật xin lỗi."



"Ngươi không vui sao?"



Thẩm Diêu Dạ lắc đầu, đột nhiên nói một câu: "Tạ công tử, ta thật hâm mộ ngươi."



"Hôm mộ ta cái gì, làm nam sủng sao?" Giọng điệu Tạ Xu không có gì không đúng, chỉ là nói đùa.



"Quân gia đã bị diệt, chuyện này nàng không nói cho ngươi biết à?"



Lông mày Tạ Xu nhẹ chau lại.



Sau khi rời khỏi Đông Uyên, Tạ Xu cũng không biết tình hình phía trên như thế nào.



"Những người năm đó hủy diệt Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đều đã chết hết..." Thẩm Diêu Dạ thì thào một tiếng, hắn đứng dậy: "Phiền công tử giúp ta nói với Quân cô nương một tiếng, những ngày này đã quấy rầy rồi."



Tạ Xu nghe ra ý tứ muốn rời đi của Thẩm Diêu Dạ: "Ngươi không sao chứ?"



"Không sao, chỉ là... nghĩ thông một số việc." Thẩm Diêu Dạ nói.



Hắn vẫn cảm thấy mình chán ghét Thẩm Kính Vân.



Nhưng bây giờ hắn mới giật mình nhận ra, có lẽ không phải chán ghét...



Hắn thích người kia.



Nhưng sự yêu thích của hắn, không được phép tồn tại trên đời này