Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 323 : Phiên ngoại Diêu Dạ (Xong)

Ngày đăng: 01:30 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thẩm Diêu Dạ nói đi là đi.



Nhưng chỉ qua nửa tháng.



Thì có người tìm tới cửa.



Tạ Xu mở cửa, hắn nhìn thấy người ngoài cửa, có chút ngoài ý muốn: "Thẩm gia chủ, ngươi có chuyện gì không?"



"Có phải Diêu Dạ từng tới nơi này không?" Thẩm Kính Vân vào thẳng chủ đề.



Tạ Xu dựa vào cánh cửa: "Đã từng tới."



"Hắn ở đâu?"



"Đi rồi." Tạ Xu nói.



Thẩm Kính Vân truy vấn: "Đi đâu?"



Tạ Xu lắc đầu, cười nói: "Ta cũng không biết... Xem ra Thẩm gia chủ khôi phục rất tốt, nguyên linh kim đan đúng là thứ tốt."



Sắc mặt Thẩm Kính Vân biến hóa.



Nguyên linh kim đan.



Hắn từng dùng nguyên linh kim đan?



Vì sao bọn họ lại nói với mình là đã tìm được giải dược?



"Rốt cuộc ngươi và Thẩm Diêu Dạ có quan hệ thế nào?" Tạ Xu có chút tò mò: "Hắn nhìn như rất chán ghét ngươi, nhưng sao lại bảo vệ ngươi khắp nơi? Vì để ta gặp ngươi, không tiếc quỳ xuống..."



Sắc mặt Thẩm Kính Vân trong nháy mắt tái nhợt.



Khi Thẩm Kính Vân rời đi thì có chút thất hồn lạc phách.



"Thẩm Diêu Dạ, ta sẽ tìm được đệ."



...



"Diêu Dạ công tử, công tử nhanh đến xem giúp ta."



Thiếu nữ đỡ một nam nhân tiến vào, trên cánh tay nam nhân chảy đầy máu, nhìn hơi dọa người.



Thẩm Diêu Dạ lập tức để thiếu nữ dìu người vào, hắn cầm máu bôi thuốc cho nam nhân, động tác thuần thục lại rất đẹp mắt, thiếu nữ đứng ở một bên, có chút si mê nhìn hắn.



Chờ Thẩm Diêu Dạ làm xong, thiếu nữ lập tức đưa nước lên.



"Cảm ơn."



Thẩm Diêu Dạ uống xong: "Tống cô nương, cô nương đừng nên chạy tới nơi này nữa, miễn cho người bên ngoài đồn đại, ảnh hưởng đến sự trong sạch của cô nương."



"Những người kia cứ thích nói lung tung vậy đấy, Diêu Dạ công tử, huynh không cần để ý." Tống Hâm xinh đẹp le lưỡi một cái, nàng còn ước gì người bên ngoài cứ nói lung tung vậy kìa.



"Diêu Dạ công tử, ta đi nấu cơm cho huynh."



"Tống cô nương..."



Tống Hâm căn bản không nghe Thẩm Diêu Dạ nói, trực tiếp quay người ra ngoài.




Thẩm Kính Vân bật cười: "Không có đệ, ta thành thân với ai?"



Không thành thân...



Trong đầu Thẩm Diêu Dạ chỉ còn lại sự hưng phấn vì người mình thích cũng thích mình.



"Cho nên, Diêu Dạ thích ta sao?"



Thẩm Diêu Dạ không lên tiếng.



"Diêu Dạ, có thích ta không." Thẩm Kính Vân vừa hôn hắn vừa hỏi.



Thẩm Diêu Dạ là một nam nhi đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, được người mình thích hôn như vậy, đã sớm có phản ứng.



Thanh âm hắn khàn khàn: "Ca..."



"Ừm?"



Đường như Thẩm Kính Vân đụng phải thứ gì đó, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa: "Diêu Dạ, sao đệ cứ thích mạnh miệng như thế chứ."



Tay Thẩm Kính Vân cọ xát ở bên mép, cả người Thẩm Diêu Dạ đều mềm xuống, Thẩm Kính Vân ổn định thân thể hắn.



"Ca..."



Thẩm Kính Vân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Nói đệ thích ta, ca ca liền giúp đệ."



"... Ta thích huynh, Thẩm Kính Vân ta thích huynh, huynh mẹ nó đừng như thế nữa!" Thẩm Diêu Dạ gầm thét.



Tống Hâm vừa thu thập tâm tình xong, tự an ủi mình dưới đáy lòng, là có thể Thẩm Diêu Dạ bị người ta khi dễ, còn chưa kịp vén rèm lên, đã nghe thấy một câu như vậy.



Oa một tiếng khóc chạy.



Cả kinh đến mức bên trong cũng mất âm thanh.



-



Bí cảnh.



Thẩm Kính Vân nhìn thiếu niên đang ngủ say, đầu nghiêng dần, nghiêng dần xuống, rất là đáng yêu.



Hắn cẩn thận vươn tay ôm người vào trong ngực.



Thiếu niên không tỉnh, ngược lại còn rúc vào ngực hắn cọ cọ.



Thẩm Kính Vân nhờ ánh lửa, nhìn gương mặt thanh tú còn mang theo vài phần ngây thơ của thiếu niên, thần xui quỷ khiến cúi đầu, hôn lên trán hắn một cái.



"Diêu Dạ."



Thẩm Kính Vân lẩm bẩm một tiếng, có chút ôm chặt người trong ngực.



...



Sự yêu thích không được phép tồn tại trên đời này của hắn, chung quy lại cũng có một nơi hội tụ.



—— Thẩm Diêu Dạ



*



VỊ DIỆN THỨ 9 HOÀN TẤT!