Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 412 : Vô thượng tiên đồ (15)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh nói chuyện với Tiểu Hồ Ly, trực tiếp không thèm đếm xỉa đến Tịch Lan.



Tịch Lan siết chặt lòng bàn tay, chịu đựng lửa giận: "Sơ Tranh, ta không muốn đối địch với ngươi."



Tịch Lan lộ ra vẻ mặt bị làm khó, một bộ dạng "ta cũng vì suy nghĩ cho ngươi, ngươi không nên ép ta".



Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Vậy ngươi biến đi."



Không muốn đối địch với ta, mà còn xuất hiện trước mặt ta, muốn chết à?



"..." Tịch Lan bị nghẹn lại, móng tay hung hăng bóp lấy lòng bàn tay, bày ra vẻ mặt mỉm cười: "Sơ Tranh, ngươi không nên ép ta."



"Ép ngươi thì thế nào." Đánh ta chắc!



Thật là sợ ngươi nha!



Tịch Lan nhất định phải lấy được Tuyết Uyên.



Nàng ta giơ tay lên không trung búng một cái.



Bụi cỏ sau lưng vang lên tiếng sàn sạt.



Ngay sau đó có hai người đi tới.



Hai người kia đều ăn mặc giống như người tu đạo, bộ pháp đồng đều đi từ trong bụi cỏ tới.



Nhưng ánh mắt bọn họ vô thần, giống như con rối bị giật dây khống chế.



Hai người đi tới, không cần Tịch Lan lên tiếng, trực tiếp phóng tới chỗ Sơ Tranh.



Hai người này đều là người tu đạo, có pháp thuật.



Cơ mà dù sao Sơ Tranh cũng là thượng thần, pháp lực so với bọn họ càng lợi hại hơn.



Nhưng hai người này tựa hồ không biết đau đớn.



Mặc kệ tổn thương ở đâu, bọn họ đều có thể ngay lập tức đứng lên, không lo không sợ phóng về phía cô.



"Bọn họ không chết không thôi, ngươi không đối phó được bọn họ."



Thanh âm Tịch Lan chậm rãi vang lên.



"Sơ Tranh, ngươi tốt nhất hãy giao Tuyết Uyên cho ta, nhìn ân tình lúc trước ngươi đã cứu ta, ta tha cho ngươi một mạng."



Sơ Tranh đá văng người đang nhào tới.



Mạng của ta cần ngươi tha chắc?



Con chó điên này nằm mơ giữa ban ngày à!



Dáng dấp đẹp, cho là mộng cũng đẹp hả?



Sơ Tranh vừa phun tào, vừa giơ tay, ngân tuyến bay ra, quấn lấy một người trong đó, rồi bỗng nhiên ném về phía Tịch Lan bên kia.



Tịch Lan phát hiện dị thường, tựa hồ muốn làm người kia dừng lại.
Cánh tay khép trong tay áo của Sơ Tranh hơi động một chút.



Người trên đất bỗng nhiên động đậy.



Hai người từ dưới đất bò dậy, tựa như con rối bị khống chế, khớp xương vô cùng cứng ngắc, trong lúc đi lại, phát ra từng tiếng răng rắc răng rắc.



"Bọn họ xảy ra chuyện gì thế?"



"Giống như không có ý thức..."



"Bị khống chế?"



Có người nổi giận gầm lên một tiếng: "Thượng thần Sơ Tranh ngươi làm gì thế!"



Ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, mà còn muốn công kích bọn họ hay sao?



Hai người kia chậm chạp tiến lên, không có bất kỳ ý tứ công kích nào.



Tịch Lan được Thanh Tiêu ôm, ánh mắt liếc qua hai người kia, đáy lòng dâng lên một trận bất an.



Nàng ta liều mạng khống chế hai người kia dừng lại.



Nhưng mà hai người kia hoàn toàn không nghe sai khiến.



Mắt mũi bắt đầu chảy máu.



"Thượng thần Sơ Tranh ngươi..."



Hai người đồng thời dừng lại trước mặt Tịch Lan, con ngươi vô thần nhìn chằm chằm vào nàng ta.



Một đầu gối uốn lượn, chậm rãi quỳ xuống.



Tựa như kỵ sĩ thề sống chết nguyện trung thành.



Tịch Lan: "!!!"



Đám người: "???"



Đám người từng nghe thấy Sơ Tranh nói, hai người này là của Tịch Lan...



Bọn họ hướng ánh mắt về phía Tịch Lan.



Nếu như đây là người của Sơ Tranh, thì vì sao lại quỳ xuống trước mặt Tịch Lan?



"Ta không biết... Bọn họ..." Tịch Lan giống như bị dọa sợ: "Cái này... Phu quân, ta không biết tại sao bọn họ lại quỳ với ta, bọn họ đều do thượng thần Sơ Tranh mang đến."



Thanh Tiêu hoàn toàn tín nhiệm Tịch Lan: "Không sao không sao."



Sơ Tranh: "Ta sao? Ngươi có chứng cứ không? Người bọn họ quỳ chính là ngươi."



Sơ Tranh cảm thấy mình rất vô tội.



Vì sao mà cứ xuống tay mới một tiểu khả ái như ta chứ!



Thanh Tiêu trầm mặt xuống, làm chứng cho Tịch Lan: "Khi ta tới, trông thấy ngươi chỉ huy hai người kia công kích Tịch Lan, chẳng lẽ là ta nhìn lầm?"



Sơ Tranh không có khe hở tiếp lời: "Mắt ngươi mù."