Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 411 : Vô thượng tiên đồ (14)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Về sau Sơ Tranh mới biết được, trước đó Hổ Vương dễ dàng nhường lại Thập Lý Bát Sơn như vậy, là bởi vì đối với chúng yêu như bọn họ mà nói —— đổi chỗ ở cũng giống như đổi cái khách điếm vậy.



Yêu vốn dĩ không phải chủng loại trọng tình cảm gì đó.



Nếu như không có Hổ Vương, những yêu này căn bản sẽ không tụ tập ở cùng một chỗ.



Sơ Tranh bảo Hổ Vương phân phát Tiên Linh Diệp.



Nhóm yêu tinh rất không hiểu, vì cái gì mà Hổ Vương phải nghe lời một nhân loại như Sơ Tranh.



Nhưng bọn họ đều sợ Hổ Vương.



Tất nhiên không ai dám nhiều lời.



Ngoan ngoãn cầm Tiên Linh Diệp.



Chờ sau khi lấy được Tiên Linh Diệp, ánh mắt đám yêu tinh này nhìn Sơ Tranh liền khác hẳn.



Tiểu Hồ Ly không có việc gì ở bên cạnh mài móng vuốt, âm trầm nhìn chằm chằm những con yêu này, mỗi khi hắn muốn phát động công kích, đều sẽ bị Sơ Tranh nhét một cái lá vào miệng.



Hổ Vương thấy mà đau cả lòng.



Sơ Tranh cho không ít Tiên Linh Diệp, yêu trên Thập Lý Bát Sơn, trong thời gian ngắn, tu vi cơ bản đều tăng tiến.



Cái này nhanh hơn nhiều so với bọn họ tự tu luyện.



Hơn nữa sau khi hấp thu Tiên Linh Diệp, thì bọn họ cảm thấy mình tu luyện cũng nhanh hơn.



"Đại Vương..." Tiểu yêu tinh bay nhào tới, ánh mắt tiếp xúc với Hổ Vương, lập tức đổi giọng: "Hổ Vương, Lang Vương mang người đến dưới núi, bọn họ rất là hung hăng."



Hổ Vương nhíu mày.



Hắn cũng chưa xử lý con kia lang yêu, sao Lang Vương lại tới?



"Đi xuống xem một chút."



Hổ Vương mang theo các tiểu đệ, đến dưới núi xem Lang Vương.



Thân hình của Lang Vương nhỏ hơn Hổ Vương một chút, nhưng khí thế trên người cũng không thấp hơn Hổ Vương.



Lang Vương ở ngay sát vách Thập Lý Bát Sơn.



Tục ngữ nói một núi không thể chứa hai hổ.



Hổ Vương và Lang Vương bình thường rất không hợp nhau.



Ba ngày hai đợt đánh nhau.



"Lang Vương, ngươi tới làm gì?" Hổ Vương đứng ở trên núi, nhìn người phía dưới.



Lang Vương khiêng đao răng sói: "Ta nghe nói trên Thập Lý Bát Sơn các ngươi có một tiểu cô nương tới?"



Giọng nói của Lang Vương quanh quẩn trong núi, làm một số tiểu yêu không chịu đựng nổi, e ngại gục đầu xuống.



"... Ngươi có chuyện gì?"



"Nhân loại kia đả thương con trai ta, ngươi giao người ra đây!" Lang Vương thô thanh thô khí buông lời.
Đột nhiên biến thành thế này.



Nhưng Tịch Lan không có thời gian đi so đo những thứ này.



Người nàng ta cần nhất bây giờ, chính là Tuyết Uyên đang được Sơ Tranh ôm.



Nhưng mà Tiểu Hồ Ly thần sắc khinh miệt: "Ngươi là cái thá gì, cũng xứng muốn bản tôn?"



Tịch Lan lập tức nói tiếp: "Ta có thể giúp ngươi khôi phục."



Tuyết Uyên híp đôi mắt hồ ly lại.



Khôi phục...



Tuyết Uyên tất nhiên muốn khôi phục thực lực của mình, như thế thì hắn có thể đạp nhân loại không biết xấu hổ, cứ luôn sờ đuôi của hắn này dưới chân, khiến cho nhân loại ngu xuẩn này, nhìn rõ thực lực của hung thú.



Nhưng mà Tuyết Uyên cũng không tin nữ nhân cười dịu dàng trước mặt này.



Thậm chí là chán ghét...



Đáy lòng của hắn tình nguyện ở cùng Sơ Tranh.



Tịch Lan còn muốn nói gì đó, nhưng trở ngại Sơ Tranh ở đây, nên cuối cùng nàng ta cũng không nói ra miệng.



"Ta thật sự có thể giúp ngươi khôi phục." Tịch Lan chỉ có thể cường điệu: "Chỉ cần ngươi theo ta đi, ngươi liền có thể khôi phục."



Giọng điệu của Sơ Tranh lạnh như kết băng: "Ngươi coi ta là người chết à?"



Ở ngay trước mặt ta mà dám đào góc tường.



Cho dù dung mạo ngươi đẹp, thì cũng không thể làm thế được!



Hỏi qua ý kiến của ta chưa?!



Chó chết!



Cô chế trụ cổ Tiểu Hồ Ly, thấp giọng uy hiếp: "Ngươi dám đi cùng nàng ta, đánh gãy chân của ngươi."



Tiểu Hồ Ly bị bóp cổ, giận ơi là giận, hung ác lên tiếng.



"Ta nói ta muốn đi lúc nào? Chỉ bằng ngươi mà còn muốn đánh gãy chân bản tôn, ngươi cho là bản tôn không làm gì được ngươi phải không!!"



Bản tôn mà ác lên, thì chính mình cũng phải sợ đấy!



"Không có là tốt rồi." Sơ Tranh đổi thành vuốt ve: "Ngoan một chút, ngươi muốn gì cũng có."



Tuyết Uyên: "..."



Còn không bằng bóp cổ hắn đi.



"Ta muốn ăn yêu!"



"Ăn cỏ." Sơ Tranh nhét Tiên Linh Diệp vào miệng hắn.



Tuyết Uyên phi phi phun ra: "Không phải ngươi nói cái gì cũng có sao?"



Sơ Tranh trấn định nói: "Ngươi không ngoan."



"..."