Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 410 : Vô thượng tiên đồ (13)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh giơ tay, một chiếc lá bay qua phía Hổ Vương.



Cô thành khẩn đề nghị: "Ngươi nếm thử đi."



Tiên Linh Diệp khoan thai lắc lư bay qua.



Nhìn không có bất kỳ lực công kích gì.



Biểu cảm của Sơ Tranh nghiêm túc rồi lại nghiêm túc, làm Hổ Vương... nhịn không được đưa tay, tiếp lấy cái lá cây kia.



Ánh mắt ngờ vực và cảnh giác của Hổ Vương, lập tức biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.



Mà lang yêu bị xem nhẹ, cũng vọt lên vào lúc này.



...



"Hổ Vương, ngươi điên rồi phải không, nàng không phải thứ tốt lành gì, ngươi lại còn giúp đỡ nàng đối phó ta!"



Lang yêu bị đè trên mặt đất, phẫn nộ gào thét với Hổ Vương.



Mà Sơ Tranh đứng ở bên cạnh sờ hồ ly, thần sắc từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng.



"Người chết vì tiền chim chết vì ăn." Hổ Vương cố làm ra vẻ nói.



Thứ Sơ Tranh cho hắn, thực tế hơn nhiều so với thứ Lang Vương đưa đến.



"Ngươi..." Lang yêu không biết thứ Sơ Tranh cho Hổ Vương rốt cuộc có công dụng gì, mà có thể làm cho Hổ Vương trực tiếp đối phó mình, hắn quyết tâm cảnh cáo: "Ngươi không sợ Lang Vương..."



"Ha ha ha." Hổ Vương cười to, dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn lang yêu: "Lang Vương làm sao mà biết, chuyện ngươi gặp phải ở chỗ ta được."



Dừng một chút, Hổ Vương lại nói: "Huống hồ, Lang Vương cũng sẽ không phát hiện ngươi mất tích."



Sắc mặt lang yêu lập tức thay đổi.



"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"



Sẽ không phát hiện hắn mất tích...



Nhưng Hổ Vương cũng sẽ không để mình trở về.



Vậy...



Hắn muốn tìm yêu tinh giả mạo mình trở về sao?



Hổ Vương bảo yêu tinh dẫn lang yêu đi.



Hắn quay người nhìn Sơ Tranh: "Không biết vị cô nương này, vừa rồi ngươi nói muốn mua đồ ở chỗ ta, là muốn mua thứ gì?"



"Ta đã..."



Sơ Tranh vừa định nói mình đã không cần, ai biết Vương bát đản liền nhảy ra.



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu phục yêu tinh của Thập Lý Bát Sơn. 】



Sơ Tranh: "..."



Cái này liên quan gì đến phá sản?



Cái này liên quan gì đến phá sản!



Thu phục thứ sinh vật sống này phải...



【 Mời tiểu tỷ tỷ không cần dùng bạo lực, mời phá sản thu phục bọn họ! Tiên Linh Diệp có đủ! 】 Vương Giả vội vàng nói: 【 Tiểu tỷ tỷ cố lên nha! Xem trọng cô! 】
Lập trường đâu!



Không có lập trường thật kiên định, ta làm sao dạy Vương bát đản làm người đây!



Hổ Vương: "..."



Không phải, ta cũng đã đồng ý rồi, sao nhìn ngươi cứ như không vui thế.



Sơ Tranh lấy Tiên Linh Diệp từ dưới móng vuốt của Tiểu Hồ Ly ra.



"Của ta!" Tiểu Hồ Ly dữ dằn rống.



Sơ Tranh: "Không phải ngươi không thể ăn nữa à?"



"Vậy cũng là của ta!" Cho dù không thể ăn thì cũng là của hắn! Tiểu Hồ Ly phát ra khí thế của hung thú: "Đồ mà bản tôn đã cầm trong tay, há có thể lấy đi như thế!"



Bản tôn không cần mặt mũi sao?



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh từ bỏ những cái Tiên Linh Diệp đó, lần nữa mò ra một ít.



Tiểu Hồ Ly trợn tròn mắt.



Cô... cô rốt cuộc có bao nhiêu?



Ở thời kỳ Hồng Hoang, hắn cũng chưa từng thấy nhiều Tiên Linh Diệp như thế!



Ngươi cho rằng Tiên Linh Diệp giống như cây cối bình thường, một gốc cây toàn là lá à?



Trên một gốc cây, số Tiên Linh Diệp nhiều nhất cũng không vượt quá chín chiếc, còn lại chính là Tiên Linh Hoa nhìn thì ngon mà không ăn được.



Tiểu Hồ Ly trơ mắt nhìn Tiên Linh Diệp, bị cất vào trong túi Hổ Vương.



Hắn tức giận đến mức cào Sơ Tranh.



"Làm gì thế?" Sơ Tranh rũ mắt nhìn hắn.



"Ngươi lại còn muốn nuôi những yêu tinh khác!" Tiểu Hồ Ly khí thế hung ác: "Bản tôn không cho phép!"



Thân là tọa kỵ của hắn, làm sao có thể cấu kết với những con yêu tinh khác?



Hơn nữa còn là loại yếu gà chỉ đủ cho hắn nhét kẽ răng!!



Tuyết Uyên hoàn toàn quên mất, lúc này mình cũng chỉ là một tên yếu gà như vậy.



"Ồ."



Sơ Tranh bình tĩnh đáp một tiếng.



Ngươi không cho thì không cho thôi.



Liên quan gì tới ta.



Tiểu Hồ Ly trợn tròn con ngươi màu đỏ như bảo thạch, biểu cảm hung hãn, nhưng đáng tiếc cái đầu hắn quá nhỏ, nhìn qua đến một chút khí thế cũng chẳng có, ngược lại còn có mấy phần đáng yêu.



Sơ Tranh nhịn không được sờ hắn hai cái.



Thật là thoải mái.



"Ngoan một chút, đừng lộn xộn."



"..."



Tức chết bản tôn!