Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 426 : Vô thượng tiên đồ (29)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh không quá muốn quản chuyện này, nhưng lực lượng vẫn đang tán loạn trong thân thể nhắc nhở cô, nếu như không giải quyết con chó điên này, cô cũng sẽ không sống yên ổn.



Sơ Tranh lạnh mặt: "Các ngươi rời khỏi nơi này trước đi."



Thần tộc không hiểu: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía huyết trì, cánh môi khẽ mở: "Có muốn phong ấn không?"



Thần tộc: "..." Tất nhiên muốn!



"Vậy thì đi đi." Các ngươi ở đây vây xem, ta còn làm... phong ấn kiểu gì!?



Thần tộc: "..."



"Ngươi... thật sự có thể phong ấn hắn một lần nữa?" Người Thần tộc nửa tin nửa ngờ.



"Vừa rồi là các ngươi nói ta có thể, hiện tại lại chất vấn ta?" Bắt quỷ là các ngươi, thả quỷ cũng là các ngươi, các ngươi muốn thế nào, lên trời chắc?



"..."



Thần tộc bị chẹn họng một chút, bọn họ chẳng qua chỉ cảm thấy có thể Sơ Tranh biết, thật không nghĩ đến, cô sẽ đáp ứng.



"Các ngươi có đi không?" Sơ Tranh thấy bọn họ bất động, không nhịn được nói: "Các ngươi không đi thì ta đi."



"Thượng thần Sơ Tranh, làm phiền." Thần tộc nào đó lập tức chắp tay.



Thần tộc đi ra khỏi chỗ kia, sắc mặt đám người đều có mấy phần khó coi.



"Chúng ta thật sự để cho nàng và Đỗ Hồi ở cùng một chỗ?"



"Đây chính là Ma tộc thượng cổ!"



"Bằng không thì sao? Các ngươi có thể phong ấn Đỗ Hồi?"



"..."



"Trong tay nàng còn có Tuyết Uyên..."



Người Thần tộc cảm thấy bọn họ thật sự điên rồi, lại để đầu lĩnh của hai phái tà ma ngoại đạo ở chung với nhau.



Trước đó bọn họ còn làm như vậy với Sơ Tranh, nếu Sơ Tranh đạt thành thỏa thuận gì đó với hai tên này, thì bọn họ chính là tội nhân.



...



Thần tộc ở bên ngoài đợi trái đợi phải, nhưng không thấy Sơ Tranh ra.



Khí tức âm trầm xung quanh vẫn còn, cũng chưa tán đi.



Cả tòa núi đều lộ ra sương khói kiềm chế, làm cho toàn thân người ta không thoải mái.



"Không được, để ta vào xem."



Thần tộc nào đó không đợi được nữa, không để ý đồng bạn ngăn cản, dứt khoát đi vào một lần nữa.




Mấy tiểu đệ co lại thành một đám, liên tục gật đầu không ngừng, biểu thị biết rồi.



"Trông thấy chó của ta không?"



Thanh âm lãnh đạm trong trẻo đột ngột vang lên từ bên trên.



Hổ Vương ngẩng đầu nhìn lên, tiểu cô nương đứng trên tảng đá hơi lồi ra, ngược sáng, nên không thấy rõ thần sắc trên mặt cô.



Nhưng có thể cảm giác được lúc này cô rất khó chịu, toàn thân đều lộ ra hơi thở băng lãnh.



Hổ Vương nhịn không được rùng mình một cái, nhanh chóng mang theo các tiểu đệ đứng lên.



"Đại Vương... ngài... chó nào của ngài?"



Đại Vương nuôi chó lúc nào rồi?



Các ngươi nhìn thấy không?



Hổ Vương dùng ánh mắt hỏi các tiểu đệ.



Các tiểu đệ dồn dập lắc đầu.



Bọn họ không biết Đại Vương nuôi chó nha!



Sơ Tranh uốn nắn: "Tuyết Uyên."



Khóe miệng Hổ Vương lập tức co lại.



Tuyết Uyên... không phải là hồ ly sao? Sao lại biến thành chó rồi?



Được rồi, Đại Vương nói phải, vậy chính là phải đi.



Hổ Vương hỏi tiểu đệ: "Các ngươi nhìn thấy không?"



Các tiểu đệ tiếp tục lắc đầu.



"Đại Vương, chúng ta đều không nhìn thấy..."



Hổ Vương còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh liền xoay người rời đi, thanh âm của cô chậm rãi truyền đến: "Đi tìm, tìm được mang về đây cho ta!"



Hổ Vương: "..."



Luôn có cảm giác lời này của Đại Vương... tràn đầy sát khí nha!



Vì chó... không phải, vì Tuyết Uyên mặc niệm.



Hổ Vương thấy mấy tên tiểu đệ vẫn còn đứng, lại tát một cái qua: "Thất thần làm gì, tìm đi!"



Tiểu đệ: "..."



Vì sao lại đánh ta!



***



Chương này dành tặng cho katarra_chan chúc nàng năm mới hạnh phúc ♡