Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 432 : Vô thượng tiên đồ (35)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Dung nhan gần trong gang tấc, làm cho Tuyết Uyên gần như sắp quên hết toàn bộ ngôn ngữ.



Hắn gian nan nuốt nước miếng.



Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, khi cánh môi Tuyết Uyên khẽ nhếch, chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên hôn qua.



Ngón tay Sơ Tranh buông cằm hắn ra, xoa lên gương mặt hắn, lòng bàn tay cọ qua gương mặt, đụng phải vành tai hắn.



Thân thể Tuyết Uyên giống như bị đông lại, con ngươi hơi trừng lớn.



Nụ hôn đêm hôm đó lại thoáng hiện lên trước mắt hắn.



Nhưng lúc ấy thần chí hắn có chút không rõ, không có cảm thụ rõ ràng như giờ khắc này, hơn nữa lần kia là hắn chủ động trước.



Sơ Tranh hôn cực bá đạo, câu lên dục vọng vẫn chưa ngừng lại ở sâu trong nội tâm hắn.



Tuyết Uyên tức chết rồi.



Mắt thấy kỳ động dục của hắn sắp đi qua, lại bị cô hôn như thế, hoàn toàn xong rồi.



Năng lực tự điều khiển của hắn kém vậy từ bao giờ?!



Một nụ hôn kết thúc, Sơ Tranh buông hắn ra.



Tuyết Uyên hít thở không khí mới mẻ, lập tức lên tiếng: "Ta là hung thú, ngươi là Thần tộc, chủng tộc khác biệt, sẽ không có kết quả tốt!"



"Ừ." Đầu ngón tay Sơ Tranh đè lên khóe môi Tuyết Uyên, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm lãnh đạm của cô chậm rãi vang lên: "Thì sao."



Trong bình tĩnh lộ ra phách lối.



Cánh môi Sơ Tranh lần nữa rơi xuống, nhưng lần này là chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào rồi lập tức tách ra



"Ta muốn, nhất định phải là của ta."



"..." Nữ nhân này sao còn cuồng vọng hơn cả mình vậy chứ? Tuyết Uyên nhịn không được trợn mắt trừng cô một cái: "Bản tôn còn chưa đồng ý, ngươi dựa vào cái gì mà tự chủ trương."



"Vậy ngươi chạy đi."



"..."



Tuyết Uyên nhìn tình cảnh lúc này của mình.



Hắn chạy kiểu gì?



Căn bản không có cách nào chạy được?!



"Bản tôn nói cho ngươi... ưm..."



"Yên tĩnh." Cánh môi Sơ Tranh dán lên cánh môi hắn, nhưng cũng không có nhiều động tác, hô hấp nóng rực phun tới, nóng đến mức thân thể Tuyết Uyên cũng nóng theo.



Nhưng mà lúc này tình huống không đúng.




"..."



Sơ Tranh vừa lên tiếng, tràng diện liền an tĩnh quỷ dị xuống.



"Không phải vị Thanh Tiêu tiên quân này của các ngươi mất tích sao? Ai biết hắn mất tích làm gì, các ngươi vẫn nên biết trước chuyện gì phát sinh, rồi hãy biện giải cho hắn đi!" Tuyết Uyên cắm âm thanh vào đánh vỡ trầm mặc.



Đám người theo tiếng nhìn lại, thiếu niên mặc y phục màu đen ngồi ở phía sau, trước mặt có một cái cây ngã nghiêng, cả người hắn đều nằm sấp ở phía trên, trong tay còn đang nắm vài miếng Tiên Linh diệp, nhìn đến ngon mắt.



Rơi vào trong mắt Thần tộc, đó chính là biểu hiện cười trên nỗi đau của người khác.



Nhưng mà...



Đây là Hắc Hồ?



Khí tức trên thân giống nhau... chắc là không sai.



Cơ mà dung mạo của hung thú đẹp mắt như vậy sao?



Thần tộc đem suy nghĩ từ trên người Tuyết Uyên kéo về chủ đề chính.



Thanh Tiêu mất tích thời gian dài như vậy, bọn họ cũng không biết hắn ở bên ngoài làm gì.



Thần tộc muốn làm Thanh Tiêu tỉnh lại, nhưng làm thế nào Thanh Tiêu vẫn bất tỉnh như cũ.



Thần tộc muốn dẫn Thanh Tiêu đi, Hổ Vương làm sao mà chịu, còn chưa cho người ta một cái công đạo mà đã muốn đi, làm gì có chuyện tốt như vậy.



Trên Thập Lý Bát Sơn tất cả đều là yêu, còn có một Sơ Tranh, nếu thật sự đánh nhau, Thần tộc bên này sẽ không chiếm được chỗ tốt.



Thế là đám người chỉ có thể chờ Thanh Tiêu tỉnh lại.



Thời gian chờ đợi có vẻ vô cùng xấu hổ, Yêu tộc đứng một bên, Thần tộc đứng một bên, điệu bộ này giống như đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.



Hai bên trừng lớn mắt, chăm chú nhìn đối phương.



Bầu không khí phía sau rõ ràng có điểm là lạ.



"Tỉnh rồi!"



"Thanh Tiêu tiên quân tỉnh rồi."



Có một Thần tộc đột nhiên rống lên một tiếng, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này, thành công ngăn cản một trận xung đột đẫm máu.



Thanh Tiêu yếu ớt tỉnh lại, xung quanh tất cả đều là người, hiển nhiên làm hắn có chút đần độn.



Thần tộc: "Thanh Tiêu tiên quân, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Những yêu tộc mất tích kia, có liên quan gì đến ngươi không?"



"Yêu tộc gì?" Thanh Tiêu quay đầu đánh giá xung quanh: "Đây... Đây là nơi nào?"



"..."



***



Chương này dành tặng cho Modungtulan chúc nàng năm mới vui vẻ ạ ❤