Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 434 : Vô thượng tiên đồ (37)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khoảng cách giữa các thời kỳ động dục của Tuyết Uyên rất dài, mà thời gian động dục cũng dài, hơn nữa Sơ Tranh cứ thỉnh thoảng lắc lư trước mặt hắn, còn thừa dịp hắn không chú ý hôn hắn, bởi vậy Tuyết Uyên cảm thấy thời kỳ động dục của mình vẫn không chịu qua.



Tuyết Uyên cũng không dám tới gần Sơ Tranh.



"Tuyết Uyên đại nhân, ngài ở chỗ này làm gì? Đại Vương đang tìm ngài đó." Tiểu yêu tinh tò mò nhìn thiếu niên đứng trong góc nhỏ.



"Hóng mát!" Thiếu niên tức giận: "Mau mau cút, mắc mớ gì tới ngươi."



"..."



Tuyết Uyên đại nhân thật dữ.



Nhưng mà thật là đẹp.



Tiểu yêu tinh sợ chọc tới Tuyết Uyên, mạng nhỏ của mình khó giữ được, chạy nhanh như làn khói.



Tuyết Uyên vỗ vỗ làn gió, phiền muộn nhìn lên bầu trời.



"Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?" Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.



"..." Sao cô cứ như âm hồn bất tán thế hả!



Tuyết Uyên có chút cứng ngắc xoay người, Sơ Tranh đứng ở bên ngoài, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.



"Bản tôn... Bản tôn cảm thấy nơi này rất tốt!" Tuyết Uyên thẳng tắp sống lưng: "Bản tôn trốn tránh ngươi lúc nào, ngươi không nên nói bậy nói bạ!"



"Ồ."



Sơ Tranh mặt không cảm xúc rời đi.



Tuyết Uyên thở phào, nhưng đáy lòng lại có chút cổ quái, cô cứ như vậy mà đi?



Nhất định có quỷ!



Cả ngày sau đó Tuyết Uyên đều nơm nớp lo sợ, sợ Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện. Nhưng mà đến trời tối, Sơ Tranh cũng không xuất hiện, hắn hơi yên tâm một chút.



Sự thật chứng minh hắn quá ngây thơ.



Tuyết Uyên đứng dưới đáy hố, ngửa đầu nhìn người ở phía trên, tức giận gầm thét: "Ngươi có thấy ấu trĩ không hả."



Vậy mà lại ở đây đào hố chờ hắn nhảy?!



Sao cô lại nhàm chán như vậy chứ!



Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, hai tay giao nhau, đặt trên đầu gối, biểu cảm nghiêm túc, nhưng cái tư thế này, không khỏi có chút ngoan.



"Ngươi có muốn đi lên không?"



"Bản tôn muốn lên liền lên..." Tuyết Uyên nhảy lên, kết quả không nhảy lên được, ngược lại té xuống: "Ngươi!"
Lừa gạt quỷ chắc!



Sơ Tranh: "..."



Sao ta lại không phải người tốt!



Sao ta lại không phải!



"Ta đối với chàng không tốt?" Giọng điệu Sơ Tranh lạnh đi mấy phần.



"Chuyện này và việc nàng đối tốt với ta không có quan hệ với nhau." Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: "Dù sao nàng tuyệt đối không phải là một người tốt."



"Vừa rồi ta còn giúp chàng giải quyết chàng động..."



Thiếu niên bỗng nhiên giơ tay che miệng cô lại, tức giận trừng cô.



Sao cái gì cô cũng dám nói thế hả!



Thiếu niên hơi hạ quai hàm: "Không cho phép nói đến cái này!"



Miệng Sơ Tranh bị che lại, nhưng không ảnh hưởng cô nói chuyện, chỉ là giọng nói có chút trầm: "Vì sao không thể nói đến, không phải ta giúp chàng giải quyết chàng động..."



"Nàng còn nói!" Thiếu niên giận: "Còn dám nhắc tới chuyện này, ta liền..."



"Như thế nào?"



"Không cho nàng sờ đuôi ta!"



Nói đến cái đuôi, ánh mắt Sơ Tranh sáng ngời, cô tới gần Tuyết Uyên: "Tuyết Uyên..."



Tuyết Uyên lập tức thối lui, cảnh giác nói: "Bản tôn mệt mỏi, bản tôn muốn ngủ!"



"Chàng cứ việc ngủ." Sơ Tranh léo hắn về: "Ngoan một chút."



"Không muốn." Tuyết Uyên rất kháng cự.



Ôm hắn mà còn muốn cái đuôi của hắn.



Không có cửa đâu!



Không cho!



Cái đuôi là của hắn, hắn không lộ ra, thì hắn cũng không tin cô có thể sờ được!



Nhưng mà Tuyết Uyên xem thường trình độ vô sỉ lại ấu trĩ của Sơ Tranh rồi.



Hắn rất không hiểu, sao cô có thể bày ra một vẻ mặt không chút cảm xúc, chững chạc đàng hoàng làm ra loại chuyện không biết xấu hổ thế chứ!



***



Chương này dành tặng cho MiyuEmami chúc nàng năm mới hạnh phúc ^^