Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 435 : Vô thượng tiên đồ (xong)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh muốn dỗ dành Tuyết Uyên, vào lúc bọn họ thân mật, để lộ cái đuôi ra.



Nhưng mà chưa từng có lần nào thành công, Tuyết Uyên lấy thú cách hung thú của hắn kháng cự, kiên quyết không chịu.



Sơ Tranh thử mấy lần, sau khi không thành công liền từ bỏ.



Ép thẻ người tốt làm việc hắn không thích, không phải là chuyện mà một người tốt nên làm.



Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!



Nhưng rốt cuộc Sơ Tranh có từ bỏ ý nghĩ này hay không, Vương Giả lấy đầu của hệ thống sát vách ra cam đoan —— không! Tuyệt đối không!



Nó quá hiểu vị tiểu tỷ tỷ chuyên nói một làm hai nhà nó mà.



Lời nói của cô hoàn toàn chính là đánh rắm.



Một chữ, một cái dấu ngắt câu cũng không thể tin.



Vương Giả hoài nghi, cô cả ngày nghiêm mặt, giả bộ bày ra dáng vẻ của một nữ thần cao lãnh, chính là vì dễ lừa người.



Sơ Tranh hoàn toàn không biết Vương Giả âm thầm phân tích mình thành như vậy.



...



"Chàng có chuyện gì muốn làm không?"



Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh Tuyết Uyên.



Tuyết Uyên dùng một tay chống cằm: "Tìm Vạn Trúc báo thù."



Vạn Trúc?



Không phải vị thượng thần này đã mất tích lâu lắm rồi sao?



"Sau đó thì sao?"



"... Không biết." Tuyết Uyên lắc đầu.



"Vậy đi theo ta."



"..." Tuyết Uyên trừng cô: "Nàng cứ đào hố chờ ta nhảy?"



"Chàng không vui?" Sơ Tranh nguy hiểm nhìn hắn chằm chằm.



Giống như hắn dám nói không vui, Sơ Tranh liền dám lập tức đẩy hắn xuống hố chôn sống luôn.



"Bản tôn đường đường là hung thú, tại sao phải đi theo nàng, có đi theo cũng là nàng đi theo ta!"



"Ừ." Sơ Tranh không thèm để ý gật đầu, dù sao cũng là của ta, cách nói khác nhau cũng không ảnh hưởng đến bản chất.



Tuyết Uyên hơi sửng sốt, một lát sau hỏi: "Nàng không quay về Thần tộc à?"



"Thần tộc..." Sơ Tranh hơi ngừng lại: "Về Thần tộc đi giết thần?" Cái kiểu khiêu chiến này có hơi phiền phức, ta lựa chọn từ bỏ.
Muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ bả vai Tuyết Uyên.



Hai người ôm một hồi, Tuyết Uyên nói nhỏ bên tai cô: "Cảm ơn nàng."



"Cảm ơn ta thì có thể..."



"Không muốn!" Tuyết Uyên lập tức hừ lạnh một tiếng, buông cô ra: " Nàng mau đưa hắn đi đi!"



"Thật sự không báo thù?" Sơ Tranh có chút chưa từ bỏ ý định, dù sao cũng là cô phí hết tâm tư làm ra.



"Không."



Tuyết Uyên không báo thù, Sơ Tranh đành phải ném đứa trẻ cho Hổ Vương.



Hổ Vương: "???"



Cho ta ăn sao?



Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt người.



Đứa trẻ này nhìn trắng trắng mềm mềm, tựa hồ ăn rất ngon...



Hổ Vương và đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, đứa trẻ không hề sợ hãi, bắt lấy tóc của hắn liền bắt đầu kéo: "Xấu xấu, ca ca thật đẹp."



Hổ Vương: "!!"



Ăn nó!



Hổ Vương không biết phải đưa đứa bé này đến đâu, kinh hồn táng đảm đến hỏi Sơ Tranh, Sơ Tranh nói ra một địa chỉ, Hổ Vương để tiểu yêu đưa đứa trẻ này trở về.



Kết quả không quá hai ngày, đứa bé này lại xuất hiện dưới chân núi.



Mặc kệ đưa về bao nhiêu lần, cuối cùng đứa bé vẫn sẽ quay trở lại đây, kỳ quái chính là người nhà của nó cũng không tới tìm nó.



Thế là phía sau mông Hổ Vương liền có thêm một đứa bé, há miệng ngậm miệng đều gọi Hổ Vương là "xấu xấu".



Hổ Vương cả ngày làm vú em, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.



Sơ Tranh mỗi ngày đều trải qua thời gian nhàn nhã sờ thẻ người tốt, và nhìn Hổ Vương tức giận đến giơ chân.



Trừ đôi lúc thẻ người tốt không quá nghe lời ra, Sơ Tranh vẫn rất hài lòng.



Nếu như Vương bát đản không tận dụng mọi thời cơ để phát nhiệm vụ, thì Sơ Tranh sẽ càng hài lòng hơn.



*



VỊ DIỆN THỨ 12 HOÀN TẤT!



***



Chương cuối cùng dành tặng cho tất cả mọi người, chúc mọi người một năm mới vui vẻ, bình an và hạnh phúc.



Yêu tất cả mọi người ♡



Hạ Lan Tâm Nhiên!