Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 436 : Kim bài sát thủ (1)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Rầm rầm...



Sơ Tranh không biết mình đang ở đâu, cô cảm thấy mình đang quay cuồng lăn xuống phía dưới.



Tay chân đều bị trói, trước mắt một mảnh tăm tối, tựa như bị nhét vào trong một cái bao.



Khi lăn, không khỏi sẽ đụng vào những thứ khác, có lẽ trên cơ thể không còn chỗ nào tốt.



Không biết lăn bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.



Sơ Tranh nằm dài như sống không còn gì luyến tiếc.



Hoàn toàn không muốn động.



Mệt mỏi quá đi.



Sơ Tranh nằm một hồi, khôi phục một chút thể lực, lúc này mới cử động.



Trước tiên nghĩ biện pháp giải cứu mình ra khỏi cái bao này, bên ngoài đen kịt một màu, cô bị kẹt giữa hai cái cây trên một sườn dốc, bằng không thì chắc còn phải lăn xuống nữa.



Con chó điên nào làm ra!



Eo của ta.



Xương cụt của ta.



Bồi thường tiền!



... Không.



Sơ Tranh nghĩ đến sự sợ hãi khi bị phá sản chi phối, bồi thường tiền quá khủng bố.



Bồi thường mạng đi!



【...】 Rốt cuộc cái nào kinh khủng hơn hả tiểu tỷ tỷ!



...



Nguyên chủ họ Hạ.



Bị vứt bỏ ở cô nhi viện khi còn rất nhỏ, về sau được người của tổ chức lính đánh thuê nhìn trúng, mang vào tổ chức.



Người trong này đều được lựa chọn ra từ cô nhi viện.



Bọn họ đã cùng nhau huấn luyện từ bé, nếu như không cố gắng huấn luyện, thì sẽ bị đào thải.



Mà đào thải mang ý nghĩa tử vong.



Nguyên chủ dựa vào nghị lực muốn tiếp tục sống, một đường đi đến cuối cùng.



Cuối cùng trở thành đại tướng đắc lực nhất trong tổ chức.



Nguyên chủ thích một người đàn ông trong tổ chức tên là Lâm Phong.




"Gâu gâu gâu!!"



"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!"



Chó không ngừng sủa to, liên đới đến chó trong toàn bộ thôn, đều bị nó kéo theo, bắt đầu trình diễn một màn cẩu thanh đại hợp xướng, quá đáng sợ, xin đừng đề cập đến nhiều.



"Đại Hoàng, mày sủa gì thế hả?"



Chủ nhân của con chó to mồm nhất dường như bị đánh thức, bất mãn quát lớn một tiếng.



"Gâu gâu gâu gâu!!" Đại Hoàng càng sủa lợi hại hơn.



Có lẽ chủ nhân của Đại Hoàng bị nó làm cho bực bội, bật đèn lên.



Bóng người lắc lư trên cửa sổ, sau đó cửa lớn mở ra.



Sơ Tranh đứng ngay ở cửa sân.



Cửa sân là loại cửa sắt, người ở bên trong mở cửa, vừa liếc mắt, đã nhìn thấy một cái bóng ở cửa sân.



Chợt nhìn thấy như thế, là ai thì cũng bị dọa đến.



Chủ nhân của Đại Hoàng cũng không ngoại lệ, Sơ Tranh trông thấy rõ ràng hắn lui lại mấy bước.



Nhưng có thể là hạng người tương đối to gan, nên không kêu ầm lên, mà ngược lại lớn tiếng hỏi cô: "Ngươi... ngươi là thứ gì?"



Sơ Tranh mặt không cảm xúc: "Ông mới là thứ gì."



"..." Chủ nhân của Đại Hoàng lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin, soi về phía Sơ Tranh, có lẽ nhìn thấy cái bóng trên mặt đất, chủ nhân của Đại Hoàng rõ ràng thở phào: "Tiên sư! Cô mẹ nó là ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến cửa nhà tôi dọa người à."



Hơn nửa đêm mà chó sủa thành như thế, hắn còn tưởng là quỷ phá.



Không nghĩ tới là người.



Trộm sao?



Hiện tại trộm đều to gan như vậy à?



Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Thần tài." Ta đến đưa tiền.



Một lòng muốn làm lão đại giết người không chớp mắt, không nghĩ tới chỉ có thể làm tên tán tài đồng tử.



Cuộc sống mà.



Vĩnh viễn không biết được bước tiếp theo sẽ xuất hiện niềm vui bất ngờ thế nào.



"Bệnh tâm thần à?" Chủ nhân của Đại Hoàng chửi một câu: "Cút nhanh lên, nhà tôi nghèo đến không có gì ăn rồi, chẳng có gì mà trộm đâu!"



Sơ Tranh rất hài lòng: "Vậy rất tốt, tôi không nghèo, tôi có tiền."



"..."



Người này mẹ nó tuyệt đối là vừa trốn từ trong trại tâm thần ra!



Đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà hắn kéo thù hận.