Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 437 : Kim bài sát thủ (2)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trên đường cái kéo dài không nhìn thấy điểm cuối, một chiếc xe máy điện đang chậm chạp chạy về phía trước.



Chủ nhân của xe máy điện mặc áo da bó người, tay áo bên trái vén lên thật cao, tay áo bên phải rách rách rưới rưới, còn dính một ít vết máu, nhìn qua có chút chật vật.



Xe máy điện chạy trên đường cái trống trải, thoải mái không bị trói buộc bắt đầu đi thành hình chữ S.



Chủ nhân của chiếc xe máy điện này không phải ai khác, mà chính là Sơ Tranh.



Đây là phương tiện giao thông cô dùng tiền mua được —— không còn cách nào khác, đây là thứ xa hoa nhất trong cái thôn kia.



Chuyện này, công bố ra một vấn đề phi thường sâu sắc.



Có tiền không phải vạn năng!



【 Nhưng nếu không có tiền thì tuyệt đối không thể. 】 Vương Giả không phục phản bác: 【 Nếu như không có tiền, bây giờ đến cả xe máy điện cô cũng không có mà đi, cô còn phải dựa vào hai chân, ngẫm lại xem khủng bố đến bao nhiêu? Tiểu tỷ tỷ, có tiền mới là vương đạo! 】



Sơ Tranh hất tóc mái đang che tầm mắt ra, phách lối lại bá khí: "Ta có thể cướp."



【...】



...



Ngự Nam Loan.



Nơi này sắp bị khai phá thành khu nghĩ dưỡng cao cấp, nhưng mà vẫn chưa khởi công, còn là một mảnh hoang vu.



Mà lúc này trên bãi đất trống ở Ngự Nam Loan, có mấy chiếc xe đậu lại, vệ sĩ ăn mặc thống nhất, đi tới đi lui, ánh mắt cảnh giác đảo qua bóng tối.



Ở cách đó không xa, có hai người ẩn nấp, bọn họ đang quan sát tình hình ở bãi đất trống.



Bên trái chính là một người phụ nữ, màn hình điện thoại của cô ta sáng lên, cô ta lập tức mở điện thoại ra nhìn một chút, thấp giọng nói: "Bên kia làm xong rồi."



"Ừ." Người đàn ông bên phải ngẩng đầu: "Xác định không có vấn đề gì chứ?"



Người phụ nữ gật đầu: "Yên tâm, không có vấn đề. Lúc nào chúng ta động thủ?"



Người đàn ông nhìn thời gian: "Chờ một lát nữa."



Người phụ nữ cất điện thoại về, liếc nhìn người kia: "Anh thật sự không thích cô ta chút nào à?"



"Lâm Nghiên!" Người đàn ông thấp giọng nói: "Anh lấy lòng cô ta, chỉ là vì khách sáo, chứ không hề có chút tình cảm gì với cô ta cả."



Lâm Nghiên cười cười: "Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh khẩn trương cái gì."



Người đàn ông nói: "Đừng quên mục đích của chúng ta."
Người đàn ông tên là A Hoa, quần áo trên người hắn là của lão đại. Hắn ngụy trang thành lão đại, lái xe ra, dẫn dụ một phần hỏa lực.



Lão đại và những người còn lại nghĩ biện pháp rút lui từ hướng khác, nhưng nghe động tĩnh bên trong, thì dường như vẫn chưa rút được.



Đây là do anh em Lâm Phong thiết hạ phục kích, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không ra mặt.



Thành công còn tốt.



Nếu như không thành công, lộ ra dấu vết, thì sẽ là bất lợi đối với bọn họ.



Sơ Tranh hỏi: "Xe còn có thể lái được không?"



"Không lái được." Lái xe lắc đầu: "Bình xăng bị đánh..."



Ầm ——



Trong tiếng nói của người lái xe, xe việt dã ầm ầm nổ tung, chiếu rọi ba gương mặt mờ mịt luống cuống.



Lái xe hơi há miệng ra, bổ sung xong hai chữ phía sau: "... Hỏng rồi."



Sơ Tranh: "..."



Ta thấy rồi.



Bọn họ đi ra được một khoảng, nếu như chạy bộ về, thì có lẽ món ăn cũng lạnh luôn rồi.



Cũng may Sơ Tranh còn một chiếc xe máy điện.



Nhưng dung lượng của xe máy điện có hạn, chỉ có thể chở một người đi.



Sơ Tranh chở A Hoa đi trước, lái xe ở lại chỗ này chờ viện binh, thuận tiện giám sát tên tù binh chỉ còn một hơi kia.



Xe máy điện lắc tới lắc lui, cả trái tim A Hoa đều bị lung lay theo.



"Tranh tỷ, Tranh tỷ, chị có thể lái ổn một chút được không?"



"Rất ổn." Thanh âm trấn định của Sơ Tranh từ trong gió truyền đến: "Kỹ thuật của tôi rất tốt."



A Hoa: "..."



Cách đi này y như một tên say rượu lái xe, rốt cuộc ổn ở chỗ nào hả!!



Không phải Tranh tỷ uống rượu chứ?



Say rượu mà còn lái xe là phạm pháp đó!!



Nhưng mà hắn cũng không ngửi thấy mùi rượu!