Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 440 : Kim bài sát thủ (5)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Lão đại, tôi điều tra được, tin nhắn của Lâm Phong không có vấn đề, là người của chúng ta gửi, mấy người khác cũng nhận được, là tin gửi hàng loạt."



Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau "ừ" một tiếng.



"Lâm Phong cũng không có vấn đề, hắn cách nơi này gần nhất... Nhưng mà Tranh tỷ..."



Người nói chuyện hơi chần chờ.



Sơ Tranh là một cô gái, mà có thể làm cho bọn họ gọi một tiếng chị, đủ để thấy được bản lĩnh của cô.



"Cậu cảm thấy Sơ Tranh sẽ phản bội tôi sao?" Lão đại trầm giọng hỏi.



Người phía trước không dám khẳng định, bọn họ ở trong bóng đêm, nhìn thấy quá nhiều thứ, nhân tính... là thứ dễ dàng thay đổi nhất.



"Chuyện lần này, nhất định phải điều tra rõ ràng xem ai là nội ứng." Tâm tình của lão đại rõ ràng không tốt.



"Lão đại, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra ra!"



Leng keng ——



Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.



Lão đại lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở tin nhắn, là của một dãy số lạ.



[ Lâm Phong bán ông, hắn muốn thay thế ông thượng vị. ]



Lão đại nhìn về phía trước một chút, tài xế và người bên tay lái phụ đều nhìn thẳng về phía trước, không có dị thường.



[ Anh là ai? ]



[ Người tốt. ]



Lão đại đáp lại một tin nữa, phía đối diện liền không có động tĩnh.



Tin nhắn không rõ lai lịch, lão đại chắc chắn sẽ không tin.



"Sơ Tranh và Lâm Phong đều phải chú ý chặt chẽ." Dừng một chút, lão đại bổ sung thêm một câu: "Còn có Lâm Nghiên nữa."



"Vâng, lão đại."



"Lão đại, tôi còn một vấn đề."



Lão đại ra hiệu hắn hỏi.



"Những người phục kích chúng ta..." Chết rất không rõ ràng, cũng không biết là ai làm, luôn cảm thấy không tốt lắm.



Lão Đại nhìn điện thoại một chút: "Đối phương đã ra tay, thì nhất định sẽ không ẩn náu quá lâu, chờ xem đi."



...



Sơ Tranh ném sim dùng một lần đi, rồi mới cất điện thoại vào trong túi.



A Hoa lái một chiếc xe tới: "Tranh tỷ, về không?"




Thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, cô sẽ xuất hiện ở hiện trường.



"Chuyện này không thích hợp."



Lâm Nghiên: "Có phải là có người giúp cô ta không?"



Lâm Phong nhíu mày: "Người có quan hệ tốt với cô ta trong tổ chức chỉ có A Hoa, nhưng A Hoa vẫn luôn đi theo lão đại, ai giúp cô ta?"



Cuộc sống của Sơ Tranh, bọn họ cơ hồ rõ như lòng bàn tay.



Cô thích cái gì, có người bạn nào, bọn họ đều biết rõ ràng.



Lâm Nghiên nắm lấy tay Lâm Phong: "Anh, anh nói không phải cô ta biết..."



Lâm Phong nghĩ đến ánh mắt của Sơ Tranh, cùng với câu nói cuối cùng, đáy lòng không nắm chắc.



Lâm Phong: "Em đừng nghĩ lung tung, chuyện chúng ta làm, đều chưa từng lộ mặt, không ai biết đâu."



Đáy lòng Lâm Nghiên bất ổn: "Nhưng mà..."



Lâm Phong: "Được rồi, anh tìm cơ hội thăm dò cô ta một chút."



Lâm Nghiên: "Vậy lão đại bên kia?"



Lâm Phong: "Hiềm nghi của anh không lớn như cô ta, hơn nữa, trước đó không phải chúng ta đã bố trí tốt rồi sao."



Lâm Nghiên nhìn Lâm Phong vài giây, chậm rãi gật đầu.



Lộp bộp ——



Hạt mưa lớn như hạt đậu đánh vào bệ cửa sổ, lộp bộp rung động.



Tâm tình của Lâm Nghiên và Lâm Phong, cũng chập chùng lên xuống theo tiếng mưa rơi, một đêm không ngủ.



...



Sơ Tranh bị lạnh tỉnh, cô chống xuống ghế sofa ngồi dậy, màn cửa bị gió thổi bay lên, bầu trời sương mù mông lung, mưa rơi trên thủy tinh, phát ra âm thanh lộp bộp.



Sơ Tranh nhìn đồng hồ một chút.



Hơn bảy giờ sáng.



Cô nằm dài trên ghế sofa một hồi, rồi cất kỹ đồ trên bàn, vừa thay quần áo xong, chuông cửa liền vang lên.



Đứng ở cửa là lão đại mặc âu phục giày da.



Nhìn qua tinh thần rất phấn chấn, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào của chuyện gặp phải tối qua.



Làm lão đại của một tổ chức, biết nơi ở của thuộc hạ mình, hình như cũng khá hợp lý.



Nhưng mà sáng sớm...



Người không biết còn tưởng là biến thái đấy được không?



"Chào buổi sáng, đi ăn sáng cùng tôi." Khóe miệng lão đại mang theo chút ý cười, tựa như trưởng bối hòa ái mời tiểu bối đi ăn sáng vậy.