Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 441 : Kim bài sát thủ (6)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh: "..."



Lão đại của tổ chức lại mời ta đi ăn sáng.



Đây là muốn hạ độc cho ta à?



Một lão đại... chắc sẽ không làm ra loại chuyện mất mặt thế đâu nhỉ?



Trong đầu Sơ Tranh diễn luyện ra cảnh sau khi mình từ chối, đứng trước đủ loại phiền toái —— quả quyết gật đầu.



...



Bên ngoài vẫn đang đổ mưa, Sơ Tranh vừa đi ra ngoài, bị gió quạt cho một mặt đầy nước mưa.



Sơ Tranh hít sâu, bảo trì hình tượng nữ thần cao quý lãnh diễm.



Trong khi ăn sáng, lão đại câu được câu không trò chuyện, liên quan tới chuyện tối hôm qua, hoàn toàn không đề cập đến một chữ.



Sơ Tranh không biết lão hồ ly này có ý đồ gì, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc ăn xong bữa sáng.



"Sơ Tranh, tôi không thích đứa trẻ nói dối."



Khi lão đại đưa cô về, có lưu lại một câu nói như vậy.



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn xe biến mất trong màn mưa.



Ai là đứa trẻ!



Ai là đứa trẻ!



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết hai mươi vạn. 】



Sơ Tranh: "..."



Mi có bệnh phải không!



Vừa rồi không nói, bây giờ ta về rồi mới nói, cố ý chỉnh ta đúng không?



【 Tiểu tỷ tỷ, vận động sẽ giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh nha. 】



Ta không!



Ta chỉ muốn làm cá muối không được sao?!



Thể xác và tinh thần của ta đều khỏe mạnh cực kỳ!



Vương bát đản, con chó điên này chỉ biết bịa đặt!



【...】 Nó bịa đặt ở đâu hả? Nó cũng chỉ nhắc nhở thôi mà!



Vương Giả ủy khuất đến không được.



Sơ Tranh tiêu hết hai mươi vạn, khi trở về thì thấy cửa chung cư hỏng, nhân viên quản lý đang liên hệ với nhân viên sửa chữa.




...



Mười phút sau, Lâm Phong chật vật xụi lơ trong góc tường, Sơ Tranh cầm điện thoại của mình lật xem.



Đồ là do Sơ Tranh thô lỗ tìm được từ trên người Lâm Phong, cô cũng không nghĩ tới, vận khí đột nhiên không tệ, hắn lại trực tiếp mang theo trên người.



Sơ Tranh hoài nghi Lâm Phong dự định làm chuyện xấu xa gì đó.



Không phải cô u ám.



Mà là hành vi của Lâm Phong không đúng.



Dưới tình huống bình thường, hắn phải mau chóng xử lý mới đúng. Dù sao đêm qua, cô cũng đã để lộ tín hiệu là mình biết chuyện.



Kết quả chẳng những hắn không xử lý, mà ngược lại còn mang theo trên người, sợ mình tìm không thấy chứng cứ? Đây không phải ý đồ bất chính thì là cái gì nữa?



Trong điện thoại của nguyên chủ kỳ thật không có bao nhiêu thứ.



Làm cái nghề như bọn họ, có thể không lưu lại vết tích thì tuyệt đối không được lưu lại vết tích.



Nhưng đồ là của cô, nếu thật sự xuất hiện chút gì, thì cô cũng không dễ giải thích.



Sơ Tranh nhìn Lâm Phong một chút, thấy phiền lòng, lại đạp thêm một cước.



Hai mắt Lâm Phong lật một cái, thành công hôn mê bất tỉnh.



Xác định đồ vật của mình đều đủ hết, Sơ Tranh ném Lâm Phong ở đây, nghênh ngang rời đi.



...



"Nữ sinh này, ban ngày ban mặt mà dám cướp bóc sao? Dáng dấp cũng thật đẹp mắt, không dựa vào dung mạo kiếm cơm, mà dựa vào thực lực kiếm cơm à."



Trong góc khuất cách đó không xa, một thanh niên đẩy xe lăn, chậc chậc nói chuyện với người ngồi trên xe lăn.



Người trên xe lăn bình tĩnh nhìn Lâm Phong nằm ở bên kia: "Nếu em thích bênh vực kẻ yếu như thế, sao vừa rồi không đi ra."



"Ai, anh à, em chỉ nói một chút, việc này liên quan gì đến em chứ." Thanh niên lập tức nói.



Người ngồi trên xe lăn cười nhạt một tiếng.



"Khoan đã, anh, dù sao anh cũng là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, vì nhân dân phục vụ, bây giờ anh trông thấy người hành hung không tiến lên ngăn cản thì cũng coi như xong, sao ngay cả khiển trách cũng không có? Lương tâm của anh đâu? Chính nghĩa của anh đâu?"



"Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội của em sắp chết đói, xin hỏi em có thể di chuyển tay chân đi không?"



"..."



"Anh, kiếp trước em thiếu nợ anh sao?"



"Hôm qua em nợ anh..."



"Anh, em sai rồi." Thanh niên lập tức đẩy xe lăn rời đi: "Anh đừng nói nữa, bị cha mẹ nghe thấy, em liền xong đời đấy! Đây là bí mật của chúng ta, anh không được nói!"



"Xem biểu hiện của em đã."



"Anh, em là em ruột của anh đấy!!"