Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 451 : Kim bài sát thủ (16)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 



Tấn Ninh nghe xong lời người đàn ông đầu đinh thuật lại, tự dưng lại nghĩ tới bóng lưng cô gái chậm rãi rời đi ngày đó.



"Anh Ninh, lúc đó anh... Có phát hiện gì không?"



Yến hội ngày hôm đó do Ngụy gia tổ chức, Ngụy Lâm Hiên bị thương nằm viện một cách khó hiểu, Cao Đức Thăng không hiểu thấu chết trên yến hội.



Hơn nữa tra tới tra lui, lại không có bất kỳ người nào có hiềm nghi.



Cao Đức Thăng chính là đột phát bệnh tim mà tử vong.



Việc này có thể nói là rất quỷ dị.



Tấn Ninh thu liễm tâm tình: "Không có."



Tấn Ninh không phải người có hiềm nghi, chỉ là đúng lúc hắn ở đó, nên người đàn ông đầu đinh tới hỏi một chút, xem có thể phát hiện ra manh mối gì không.



Tấn Ninh nói không có, người đàn ông đầu đinh cũng không hỏi nữa.



Nói thêm với Tấn Ninh hai câu, rồi đứng dậy cáo từ.



Chờ người đàn ông đầu đinh rời đi, Tấn Ninh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.



[ Gửi cho tôi một phần giám sát của khách sạn nơi Cao Đức Thăng tử vong. ]



"Đi rồi?"



Tấn Ninh bất động thanh sắc tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh: "Ừ."



"Bọn họ là người của cục cảnh sát." Ánh mắt Tấn Ninh nhẹ nhàng rơi trên người cô: "Tới hỏi chuyện Cao Đức Thăng."



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh muốn nói gì?"



Vật nhỏ hoài nghi ta sao?



Mặc dù đây đúng là chuyện ta làm.



Nhưng ta làm sao có thể thừa nhận được?



Không thể nào!



Đời này cũng không thể!



Tấn Ninh đột nhiên cười cười, cô đúng là rất nhạy cảm.



"Không có gì." Tấn Ninh lắc đầu, tự nhiên dời chủ đề: "Bình thường tôi ở đây một mình, căn phòng bên cạnh cô dọn dẹp lại một chút, là có thể ở."



Nhà của Tấn Ninh rất rộng rãi.



Hơn nữa để cho tiện, đồ vật trong nhà cũng không nhiều.



Sơ Tranh chỉ trải lại giường nệm, còn những thứ khác đều không động vào.



Tìm một cơ hội, đi sờ tóc thẻ người tốt.



Thật mềm.




Hắn nhìn về phía phòng vệ sinh, một mảnh đen kịt.



Ngay lúc Tấn Ninh kéo căng thân thể, chuẩn bị đi qua xem xét, thì cửa trước đột nhiên mở ra.



Bóng người tinh tế xuất hiện ở cửa ra vào, "ba" một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng khách đều sáng lên.



Sơ Tranh: "..."



Ta XXX!



Hù chết người!



Đèn sàn của phòng khách không chiếu tới Tấn Ninh, cho nên sau khi Sơ Tranh mở đèn lên mới nhìn rõ người, sau đó...



Thẻ người tốt đây là phát hiện ta ra ngoài, cố ý chờ ở đây để xử lý ta sao?



Súng cũng đã chuẩn bị xong!!



Thẻ người tốt lại có súng!!



Sơ Tranh tỉnh táo đứng ở cửa trước.



Súng mà thôi.



Vấn đề nhỏ.



Tấn Ninh ngồi trên xe lăn, trong tay cầm súng, họng súng nhắm ngay cửa phòng vệ sinh, hai người chỉ giữ trầm mặc.



"Cô đi đâu thế?" Tấn Ninh lên tiếng, trong giọng nói không nghe ra dị thường, họng súng vẫn nhắm vào phòng vệ sinh.



Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua phòng vệ sinh, cô trấn định đóng cửa, cởi giày: "Hơi đói, ra ngoài mua chút đồ ăn. Anh dậy làm gì?"



Cô đi dép lê, không nặng không nhẹ đi vào bên trong.



"Uống nước." Tấn Ninh hơi dừng lại: "Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút đi."



Sơ Tranh nhìn hắn, thuận tay quơ lấy cây gậy bóng chày trong góc tường.



"Ừ."



Dư âm còn chưa rơi xuống, Sơ Tranh đã đá văng cửa phòng vệ sinh.



Tấn Ninh chỉ nghe thấy bên trong ầm ầm một trận, trước sau không tới một phút, Sơ Tranh liền đi từ bên trong ra.



Trong tay cô còn kéo lấy một người.



Bị đánh đến đầu rơi máu chảy, nhìn qua vô cùng thảm thiết, lúc này mặt mũi đang tràn đầy sợ hãi nhìn Sơ Tranh.



Sơ Tranh ném người xuống đất: "Làm gì?"



Câu này chính là hỏi Tấn Ninh.



Tấn Ninh đã thu súng lại, Sơ Tranh đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, thấy trên người hắn không có chỗ nào kỳ quái, có lẽ là giấu ở một chỗ nào đó trên xe lăn.



"Không biết." Tấn Ninh nói: "Có lẽ là kẻ trộm."



Quả thật Sơ Tranh tìm được từ trên người tên này một thứ cô từng ném trên bàn, giá trị ít nhất cũng trên một vạn.