Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 452 : Kim bài sát thủ (17)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh báo cảnh sát, cảnh sát tới mang người đi, lại hỏi một đống vấn đề.



Sơ Tranh đánh người, nhưng đối phương đột nhập vào nhà ăn trộm, Sơ Tranh tự vệ là chuyện rất thoả đáng, không phải chịu trách nhiệm.



Bận rộn đến hơn nửa đêm, cảnh sát mang người rời đi.



Trong phòng yên tĩnh lại, ánh mắt Sơ Tranh di chuyển về phía người ngồi bên cạnh: "Khi anh từ chức, không giao súng ra sao?"



"Nơi khác làm ra." Tấn Ninh không giấu diếm: "Thói quen."



Thói quen mang theo súng.



"Cô trông thấy súng mà không sợ sao?" Tấn Ninh hỏi.



"Tôi còn biết dùng."



Câu trả lời của Sơ Tranh có thể nói là không hề giống với người bình thường.



"..." Tấn Ninh biết cô không giống người thường, vừa rồi dáng vẻ lúc cô đánh người còn rất đẹp. "Cô đã điều tra rõ ràng lai lịch của tôi."



"Ừ." Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước để át đi sự kinh sợ vừa rồi: "Bằng không thì làm sao tiếp cận được anh."



"..."



Hai người tiến hành một đoạn đối thoại rất thẳng thắn.



Nhưng cả hai đều giữ lại vấn đề cuối cùng, không ai hỏi vào chỗ sâu.



Thập phần ăn ý.



Ùng ục...



Bụng Tấn Ninh đột nhiên kêu lên.



Hắn không ăn cơm tối, lại còn bị giày vò đến hơn nửa đêm, nên đã sớm đói bụng.



"Đói bụng?"



Tấn Ninh gật đầu: "Có chút."



"Tôi cũng đói bụng." Sơ Tranh tràn đầy đồng cảm.



Đánh người thật sự quá mệt mỏi.



Phiền phức lại lãng phí thể lực.



Tấn Ninh: "..."



Cô chăm sóc tôi như thế hả!



Cuối cùng Tấn Ninh đành tự đi nấu hai bát mì, mì trứng cà chua.



"Tay nghề của anh cũng không tệ lắm." Sơ Tranh ăn xong vẫn không quên khen, thẻ người tốt khéo tay, tóc còn mềm, thật tốt.



"Cảm ơn." Tấn Ninh lễ phép nói lời cảm ơn.



Tấn Ninh ăn đồ ăn xong, trực tiếp trở về phòng.


Tấn Ninh: "..."



Tấn Ninh độc thân hơn hai mươi năm, bị một nữ sinh mặt không cảm xúc trêu chọc một lần rồi lại một lần.



Hơn nữa hắn còn cảm thấy... có chút động tâm?



"Anh suy nghĩ thật kỹ đi, tôi sẽ không ép anh."



Sơ Tranh thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng bếp, bên kia, cửa cũng lắp đặt xong, Sơ Tranh thanh toán, sau đó vẫn đứng ở cửa ra vào không có động tĩnh.



"Tấn Ninh, tới đây."



Tấn Ninh hít sâu một hơi, đẩy xe lăn qua.



Cô gái trực tiếp kéo tay hắn, ấn lên trên cửa, phía trên ghi nhận dấu vân tay mà hắn sử dụng.



Tay của cô cứ như vậy cầm lấy ngón tay hắn, lấy ra rồi lại đè xuống.



Lòng bàn tay thỉnh thoảng cọ qua lòng bàn tay hắn, hơi ngứa ngáy.



Đáy lòng Tấn Ninh có chút rung động, nhìn sườn mặt cô đến xuất thần.



Sơ Tranh ghi chép hết tất cả dấu vân tay của Tấn Ninh vào, cô rũ mi mắt, nghiêm túc nhấn lên màn hình, chỉ như vậy nhưng phá lệ mê người.



Càng nhìn càng thấy đẹp.



Tấn Ninh nhịn không được giơ tay...



"Này, tiểu tiên nữ!"



Giọng nói của Tấn Thần đột nhiên xuất hiện, Tấn Ninh lập tức hạ tay xuống, giống như vừa làm chuyện xấu mà bị người ta tóm lấy, nhịp tim đập hơi nhanh.



Thanh âm vui sướng của Tấn Thần hấp dẫn lực chú ý của Sơ Tranh: "Tiểu tiên nữ, cô đứng ở cửa làm gì thế, biết tôi sắp tới sao?! Ô ô ô tôi cảm động quá, không giống anh tôi, tên ma quỷ kia..."



Tấn Thần tới gần, mới phát hiện Tấn Ninh đang ngồi ở sau cánh cửa.



Hỏng rồi.



Bị anh ruột nghe thấy được.



"Anh..." Tấn Thần lấy lòng kêu một tiếng.



"Tôi là ma quỷ, không phải anh của cậu." Tấn Ninh phát huy kỹ năng gây thù đặc trưng của mình.



"Không phải không phải, anh là anh ruột của em." Tấn Thần không dám đắc tội với Tấn Ninh, lát nữa còn có việc xin hắn giúp đỡ đó.



Dỗ dành Tấn Ninh xong, Tấn Thần lại quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Tiểu tiên nữ, hai người đang làm gì thế?"



Mới sáng sớm đã đứng ở cửa ra vào...



"Thay cửa?" Không đợi Sơ Tranh trả lời, Tấn Thần đã tự nhìn ra được: "Còn là vân tay, ghi lại cho tôi một cái đi."



Tấn Ninh lạnh căm căm nhìn cậu.



Tấn Thần sợ quá, cười lấy lòng: "Không ghi lại không ghi lại không ghi lại."



Cậu vụng trộm ghi lại!



Hừ!