Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 456 : Kim bài sát thủ (21)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



"Tránh ra."



Trên mặt Tấn Nhu Nhu không có nửa phần dịu dàng, không khách khí quát một tiếng.



"Tấn Nhu Nhu, cô sợ cái gì." Ánh mắt Ngụy Lâm Hiên mang theo mấy phần bất thiện: "Tôi chỉ nói chuyện với Tấn Ninh thôi mà cô cũng không cho à, cô không phải mẹ hắn, quản quá rộng rồi đấy."



Chú rể kéo Tấn Nhu Nhu.



Sợ cô ấy và Ngụy Lâm Hiên đánh nhau ngay tại cửa chính.



Ở đây còn có nhiều người như thế.



Tất nhiên cũng không thiếu một số người của truyền thông.



Đến lúc đó truyền thông sẽ viết như thế nào?



Trong đầu Sơ Tranh chỉ có một cái ý niệm.



Con chó điên này quá ồn ào.



Muốn xử lý.



Nhưng mà nhiều người, không dễ phát huy.



Chịu đựng!



Chịu đựng chịu đựng chịu đựng chịu đựng!



"Ngụy Lâm Hiên, chó cũng biết nhìn nơi để đi tiểu, còn cậu, sao cả chút kiến thức thông thường ấy cũng chẳng có."



Tấn Ninh khoanh hai tay, đặt trước người, nhìn qua Ngụy Lâm Hiên.



Giọng điệu hoàn toàn ưu nhã lễ phép như trước đây.



Tấn Nhu Nhu bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, đại mỹ nhân dịu dàng trừng mắt xem thường: "Hắn không bằng cả con chó chứ sao."



Chú rể vô cùng gấp gáp: "Nhu Nhu, chú ý hoàn cảnh."



Ngụy Lâm Hiên cũng bị Nguyễn Tư Vũ kéo, vừa khuyên, vừa đi vào bên trong.



Hơn nữa do người bên trong nghe thấy động tĩnh, dồn dập chạy ra ngăn đón, vở kịch này mới không làm to ra.



Tấn Nhu Nhu quay đầu liền khôi phục nhu dáng vẻ ôn nhu.



Ngay cả những tân khách khác Tấn Nhu Nhu cũng chẳng muốn ứng phó, để lại một mình chú rể, rồi tự mình dẫn Tấn Ninh vào.



Người Tấn gia trông thấy Tấn Ninh, biểu cảm có chút vi diệu.



Nhưng mà Tấn Nhu Nhu tự mình dẫn vào, nên không có ai dám đến gây chuyện.



Nhìn vậy là có thể thấy được, địa vị của Tấn Nhu Nhu ở Tấn gia cũng rất cao.



"Hai người ngồi ở đây một lát, cô đi ra ngoài trước, không cần để ý đến những người kia của Tấn gia, bọn họ đều là đồ đần." Tấn Nhu Nhu đưa bọn họ vào trong, cũng không ở lại lâu.



...




Ngụy Lâm Hiên: "..."



"Chưa từng thử qua, chính là tung tin đồn nhảm." Sơ Tranh không nhanh không chậm nói.



Cô ép thân thể xuống, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Ngụy Lâm Hiên: "Vừa rồi mày mắng ai tàn phế."



Đáy mắt cô gái giống như cất giấu hàn băng, có thể phá vỡ linh hồn con người.



Ngụy Lâm Hiên tự dưng rùng mình một cái.



"Tôi nói sai sao? Tấn Ninh vốn là... A..."



Ngụy Lâm Hiên kêu thảm một tiếng.



"Ai tàn phế."



"Tấn Ninh là đồ tàn phế!"



Ngụy Lâm Hiên đau đến đầu chảy đầy mồ hôi, đáy mắt bị lửa giận và hận ý chiếm trọn



Mình đường đường là một người đàn ông, mà lại bị một cô gái giẫm đạp ở đây.



Xung quanh còn có nhiều người vây xem như thế.



Khuất nhục!



Phẫn nộ!



Nhưng mà cũng chẳng được ích gì.



Bởi vì hành động của Sơ Tranh, nên khiến cho tân khách vây xem càng ngày càng nhiều.



Trên người Sơ Tranh lộ ra một cỗ khí thế hung hãn, giống như thổ phỉ đột nhiên xông tới, không ai dám ra mặt khuyên can.



"Tao hỏi lại lần nữa, ai tàn phế?"



Ngụy Lâm Hiên cắn chặt răng không chịu nhả ra.



Sơ Tranh dùng sức đè xuống, sắc mặt Ngụy Lâm Hiên tái xanh, cuối cùng mới mở miệng: "Tôi... Tôi là phế vật."



"Lớn tiếng chút."



"Tôi là phế vật..."



Sơ Tranh hài lòng: "Biết là tốt rồi."



"..."



Ngụy Lâm Hiên cảm giác trên ngực buông lỏng.



Không khí mới mẻ đột nhiên tràn vào.



Gã tham lam hít thở không khí mới mẻ, cái bóng bao phủ trước mắt gã thối lui, gã nghe thấy tiếng bước chân đi xa.



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!