Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 457 : Kim bài sát thủ (22)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



"Lâm Hiên!"



Nguyễn Tư Vũ vội vàng chạy tới, đỡ gã ta dậy.



"Anh không sao chứ?"



Đáy lòng Ngụy Lâm Hiên chồng chất oán giận, nhìn Nguyễn Tư Vũ cũng không cho sắc mặt tốt.



"Tấn Ninh, sao anh có thể đánh người?" Nguyễn Tư Vũ ra mặt thay Ngụy Lâm Hiên trước.



Tấn Ninh bưng một ly nước, nghe thấy tiếng Nguyễn Tư Vũ, thoáng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.



"Nếu mắt cô không mù, thì chắc phải thấy người động thủ là tôi, cô kéo hắn vào làm gì?" Sơ Tranh quay đầu, nhìn Nguyễn Tư Vũ.



Ra tay trước mặt bàn dân thiên hạ, Sơ Tranh không có cách nào phủ nhận, cho nên thừa nhận cực kỳ hào phóng.



"Nếu không phải Tấn Ninh sai sử, sao cô dám động thủ?" Hốc mắt Nguyễn Tư Vũ đỏ hồng.



"Cô có chứng cứ là hắn sai tôi làm không?" Sơ Tranh thật lòng hỏi lại.



"..."



"Nói chuyện phải có chứng cứ." Ngữ khí Sơ Tranh lạnh buốt: "Đừng có nói lung tung."



Cẩn thận bị đánh.



Thẻ người tốt là người mà lũ chó điên các ngươi có thể tùy tiện vu oan sao?



Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ta ba giây, nhiên sau đó xoay người, trở lại bên người Tấn Ninh, cúi đầu nói với hắn một câu.



Tấn Ninh giống như đờ đẫn gật đầu, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người nghênh ngang rời đi.



Nguyễn Tư Vũ bị ánh mắt cuối cùng của Sơ Tranh kia hù đến, cứng đờ tại chỗ, nửa ngày không nói ra lời.



...



Nửa tiếng sau.



Có người của Tấn gia đến mời Tấn Ninh, nói là lão gia cho mời.



Lão gia... ông nội của Tấn Ninh.



"Cô không cần đi cùng tôi, tôi vào một mình là được rồi." Tấn Ninh ngăn Sơ Tranh lại: "Đây là chuyện nhà của tôi."



Thái độ của Tấn Ninh cường ngạnh, Sơ Tranh nhìn hắn bị người của Tấn gia đẩy đi.



Sơ Tranh ngồi trên ghế, lâm vào trầm mặc.



Cô lấy điện thoại ra, ấn mở một giao diện nào đó.



[ Mục tiêu nhiệm vụ: Tấn Trí Viễn. ]



Chỉ trong nháy mắt Sơ Tranh liền tắt điện thoại.



Tấn Trí Viễn là tiểu bối của Tấn gia, so với Tấn Ninh còn nhỏ hơn hai tuổi.



Có cái cây to Tấn gia này bảo bọc, Tấn Trí Viễn cái gì cũng dám chơi, tìm kiếm kích thích.




Tận đến khi Sơ Tranh và Tấn Ninh biến mất ở cổng, Tấn lão gia mới lấy lại tinh thần: "Nó là ai? Con nha đầu kia là ai?"



Tấn Nhu Nhu liếc ông ta một cái, không trả lời, xách váy lên, kéo chú rể của mình rời đi.



...



Bệnh viện.



Sơ Tranh không nói hai lời, trực tiếp để Tấn Ninh làm kiểm tra toàn thân.



"Vết thương trên người không có vấn đề, xử lý một chút là tốt rồi, tuy nhiên..."



"Tuy nhiên làm sao?"



"Chân bệnh nhân hơi nghiêm trọng, hắn không nghiêm túc trị liệu đúng không? Nếu còn tiếp tục như thế, cuối cùng không chỉ là vấn đề không đi lại được, mà sẽ có nguy hiểm lớn hơn..."



Sơ Tranh sắc mặt nặng nề rời khỏi văn phòng.



Nếu như chân Tấn Ninh tiếp tục chuyển biến xấu.



Thì Tấn Ninh liền gặp phải hắc hóa nguy hiểm...



Mặc dù cô cảm thấy hắc hóa cũng không có gì không tốt, dù sao không có gì là nhốt lại không giải quyết được.



Nhưng mà...



Thân thể Tấn Ninh cũng sẽ có nguy hiểm.



Cái này thì hơi rắc rối rồi.



Sơ Tranh đẩy cửa phòng bệnh ra, Tấn Ninh nhìn qua: "Cô cứ làm quá lên, chỉ là một chút màu đọng, không cần phải nằm viện."



Tấn lão gia thì có thể có bao nhiêu lực sát thương.



"Ông ta đánh anh, không biết tránh?"



Biểu cảm của Tấn Ninh cứng đờ.



"Quên mất, anh không tránh được." Sơ Tranh nói: "Cho nên, cân nhắc kỹ đi, có muốn trị liệu chân không?"



"..."



Tấn Ninh cúi đầu xuống: "Tôi không muốn thảo luận vấn đề này."



"Ồ, không phải tôi đang thảo luận với anh, tôi bây giờ là thông báo cho anh biết." Lúc trước cho hắn cơ hội nghĩ thật kỹ, đó cũng là cô nhân từ, quả nhiên không thể quá nhân từ với thẻ người tốt: "Sau khi trở về liền bắt đầu trị liệu."



Tấn Ninh hơi há miệng ra: "Cô không có quyền..."



Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi: "Có cần xem lại hợp đồng một lần không?"



Tấn Ninh: "..."



Cái hợp đồng ăn cướp kia của cô, căn bản không có hiệu lực pháp luật!!



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!