Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 459 : Kim bài sát thủ (24)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Sơ Tranh giải quyết nhiệm vụ, gửi kết quả cho A Hoa.



Cô đạp lên tiếng chuông báo mười hai giờ khuya, trở lại khách sạn.



Vừa ra khỏi thang máy, liền thấy một thân ảnh quen thuộc vội vàng đi về phía trước.



Người này không phải ai khác, chính là Lâm Nghiên.



Lâm Nghiên cảnh giác quay đầu nhìn lại, Sơ Tranh lập tức lui vào trong thang máy chưa kịp đóng lại.



Nguy hiểm thật.



Sơ Tranh thò đầu ra nhìn, Lâm Nghiên đã đi mất, cô lập tức ra ngoài.



Đuổi theo Lâm Nghiên, cuối cùng Lâm Nghiên ngừng lại trước cửa một căn phòng, gõ cửa rồi đi vào.



Răng rắc ——



Sơ Tranh lách mình ẩn vào góc rẽ.



Lâm Nghiên bị người đẩy ra: "Cô đừng tới tìm tôi nữa, chuyện hợp tác của chúng ta đã kết thúc."



"Anh..." Lâm Nghiên nhìn xung quanh một chút, hạ giọng: "Anh tin tưởng tôi thêm một lần nữa thôi, lần này là sự thật."



"Chuyện lần trước, đã làm cho hắn sinh lòng cảnh giác, tôi không muốn mạo hiểm, Lâm tiểu thư, gặp lại sau."



Cửa phòng bị người bên trong vô tình khép lại.



Lâm Nghiên cắn môi đỏ, có chút không cam tâm.



Sơ Tranh chờ Lâm Nghiên rời đi, lúc này mới gửi nhắn tin hỏi A Hoa, gần đây lão đại đang làm cái quỷ gì.



Đương nhiên lời thoại chắc chắn không phải như vậy.



Cặp anh em chó điên nhà Lâm Phong này, lại tìm được cơ hội?



A Hoa bên kia đáp lại, gần đây lão đại không có hành trình gì.



A Hoa là chân chạy việc bên cạnh lão đại, mặc dù hướng về Sơ Tranh, nhưng rất được lão đại tín nhiệm.



Hắn nói không có hành trình gì, nếu như không phải lão đại giấu diếm toàn bộ, vậy thì thật sự không sắp xếp hành trình gì.



Thế thì Lâm Nghiên đang có ý đồ gì?



Sơ Tranh nhìn cánh cửa phòng kia, âm thầm dùng chiếc điện thoại khác cáo trạng với lão đại, thuận tiện gửi luôn cái video vừa quay được qua, nói miệng không bằng chứng, có video làm chứng, sức thuyết phục liền lớn hơn.



Mặc kệ có ý đồ gì, trước tiên làm người rơi đài đã!



Tiên hạ thủ vi cường.



Nếu có thể xử lý thì tốt hơn.



Bớt đi bao nhiêu phiền phức.



Ai.



Đáng tiếc xử lý liền kéo ngược lại, phiền phức.



...




Ha ha ha.



Tấn lão gia bưng cái tư thế nhân vật lớn, hừ lạnh một tiếng, mang người rời đi.



Ông ta không cảm thấy Sơ Tranh có thể làm nên sóng gió gì.



Nhưng rõ ràng là ông ta quá xem thường Sơ Tranh rồi.



Chỉ qua hai tiếng, Tấn lão gia liền nhận được tin tức, xí nghiệp Vinh Thịnh đổi chủ.



Mà người này không phải ai khác, chính là cô gái mà ông ta xem thường kia.



Cô không làm gì cả, chỉ không ngừng tăng giá.



Người khác đều là muốn nghĩ cách ép giá, cô lại đi ngược đường, không ngừng nâng giá, xí nghiệp Vinh Thịnh đang cần tiền cứu mạng, làm sao có thể không đồng ý.



Nghe nói lúc ấy Tấn lão gia tức giận đến mức nhập viện.



...



"Tấn Ninh mày ra đây cho tao!"



Cửa khách sạn bị người đập rầm rầm, thô bạo đến không có chút lễ phép nào.



Người trên ghế sofa bực bội kéo chăn che dầu lại.



Ai mà không lễ phép như vậy chứ!



Mới sáng sớm gõ cái gì mà gõ!



Tên của cô không phải là Tấn Ninh!



Chạy đễn chỗ cô gõ làm gì!



"Tấn Ninh, mẹ nó mày ra đây cho tao!"



Rầm rầm rầm ——



Sơ Tranh bộp một tiếng, ngồi dậy từ trên ghế sofa.



Cô nhìn về phía giường, Tấn Ninh cũng bị đánh thức, đang chống người dậy, nhìn về phía cửa, thấy cô, ánh mắt dời qua.



Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.



Tóc tai cô gái rối bời, biểu cảm lại lạnh như mùa đông khắc nghiệt, đem đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ hung hãn.



Cô đột nhiên đứng lên, không để ý âm thanh bên ngoài, mà đi đến gần giường.



Lông mày Tấn Ninh cau lại, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, cô đè hắn xuống, trằn trọc hôn hồi lâu.



"Có phải bọn họ rất ồn ào không?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.



Tấn Ninh bị hôn đến có chút ngốc nghếch, không đáp lời.



"Tôi đi xử lý bọn họ."



Sau đó cô gái liền buông hắn ra, cầm áo khoác mặc vào, khí thế hung hăng đi qua mở cửa.



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!