Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 460 : Kim bài sát thủ (25)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Phanh ——



Cửa phòng bị dùng sức đóng lại.



Tấn Ninh giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, thân thể khô nóng đến khó nhịn.



Hắn giật giật áo ngủ trên người, theo bản năng nhấp môi dưới, phía trên tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ và hơi thở của cô.



Đó là một loại cảm giác làm hắn mê muội.



Bên ngoài không có bất kỳ âm thanh gì.



Trong đầu Tấn Ninh đột nhiên vang lên câu nói cuối cùng của cô, còi báo động nơi đáy lòng kêu to.



Nhưng mà hắn vừa nhấc mắt, phát hiện xe lăn bị đặt ở chỗ rất xa giường.



Lúc trước Tấn Ninh đều không chú ý, mỗi sáng sớm, đều là cô đẩy xe lăn tới.



Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, mỗi lúc trời tối cô đều sẽ đẩy xe lăn ra xa... hành vi này rất không bình thường.



May mà điện thoại vẫn còn, hắn gọi điện thoại cho Sơ Tranh.



"Sao thế?"



Thanh âm bình tĩnh của cô gái từ trong điện thoại truyền đến.



"Cô đừng làm loạn." Tấn Ninh nói.



"Tôi không có." Sơ Tranh phủ nhận.



"Xảy ra chuyện gì rồi? Những người bên ngoài kia tới tìm tôi."



"Không phải, anh nghe lầm rồi."



"... Tôi nghe thấy được."



"Buổi sáng sẽ xuất hiện ảo giác nhất định, anh nghe lầm." Sơ Tranh cường điệu.



"Tôi..."



Tút tút tút ——



Điện thoại bị cúp.



Tấn Ninh mờ mịt ngồi trên giường.



Sao hắn lại xuất hiện ảo giác mà nghe lầm được? Vừa rồi cô còn hôn mình!



Dù sao Tấn Ninh cũng từng làm ở cục cảnh sát, cho dù thân thể không được, nhưng trí thông minh và sức phán đoán vẫn còn, cô đây không phải là đang lừa gạt mình sao?!



Hơn nữa còn rất trắng trợn.



Căn bản không quan tâm đến cái nhìn của hắn.



Cô nói phải là phải.



Giống như lúc trước cô nói —— tôi muốn cho nó có hiệu lực pháp luật thì nó sẽ có.



...



Căn phòng cách vách.



Sơ Tranh cúp điện thoại, trước mặt cô là mấy người đang ôm đầu ngồi xổm, ai cũng run lên như cái sàng, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lóc.
Thời gian dài như vậy mới động thủ, lão đại không được nha.



Sơ Tranh đi theo A Hoa vào.



Quả nhiên bên trong có không ít người đứng.



Đi lên phía trước, bày biện tám cái ghế dựa, đã có mấy người ngồi.



Lão đại ngồi ngay ngắn ở phía trên, trừ sắc mặt có chút trầm xuống, thì không còn những cảm xúc khác.



Lâm Phong và Lâm Nghiên bị trói, lúc này đang quỳ ở trên thảm.



Lâm Phong thụ hình, trên người đều là vết máu. Lâm Nghiên chỉ có chút chật vật, không có gì đáng ngại.



Còn có một cái ghế trống, Sơ Tranh trấn định đi qua.



Vốn nên có mười cái ghế, người có thể ngồi đều là vương bài trong tổ chức.



Nhưng Lâm Phong và Lâm Nghiên quỳ trên mặt đất, cho nên rút đi hai cái.



"Ngồi đi."



Lão Đại ra hiệu Sơ Tranh ngồi xuống.



Đợi sau khi Sơ Tranh ngồi xuống, lão đại trầm giọng nói: "Người đã đến đông đủ, lâu lắm rồi không mời mọi người tập hợp lại."



Giọng điệu kia của lão đại, giống như gọi bọn họ đến để ôn chuyện.



Người phía dưới trầm mặc, không ai lộ ra quá nhiều cảm xúc.



So với những người được huấn luyện nghiêm chỉnh này, Sơ Tranh liền lộ ra vẻ tùy ý hơn nhiều, lười biếng dựa vào ghế, chống cằm, hờ hững nhìn người quỳ trên mặt đất.



Điệu bộ này, giống như cô mới là lão đại.



Lão đại ngược lại trở thành một người đang thay cô phát biểu.



"Kể từ giây phút khi mọi người tiến vào tổ chức này, tôi cũng đã nói, mạng của các người là của tổ chức, đừng có bất cứ suy nghĩ không an phận nào, nhưng có người luôn luôn không nghe lời."



Lâm Phong và Lâm Nghiên nhịn không được rùng mình một cái.



"Một nhóm người này đều do tôi nhìn lớn lên, tôi đối xử với mọi người như đối với con cái của mình."



"Mọi người cần gì, không cần phải nói, tôi đều sẽ chuẩn bị hết cho mọi người."



Lão đại chậm rãi nói.



Chuyện hắn nói là sự thật.



Nếu như dứt bỏ tổ chức này, lão đại đối với nhóm người bọn họ quả thật rất tận tâm tận lực.



Giống như đối đãi với con của mình vậy.



Tiền tài đối với bọn họ mà nói thì rất dễ dàng, cho nên bọn họ coi trọng cái gì, chỉ cần không phải quá khó thực hiện, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.



Nếu sinh bệnh, lão đại mà có thời gian rảnh, thì đều sẽ đích thân tới thăm một chút, phân phó người chăm sóc cẩn thận.



"Nhưng mà..."



Giọng điệu hắn chìm xuống.



"Ngày hôm nay, vẫn có người dám phản bội tôi."



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!