Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 461 : Kim bài sát thủ (26)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



"Dẫn người tới đây."



Một người máu thịt be bét bị túm vào, ném ở trước mặt Lâm Phong và Lâm Nghiên.



Thân thể Lâm Nghiên run lên, không dám nhìn người kia.



Móng tay cô ta hung hăng bấm vào lòng bàn tay, thân thể khẽ run, bán đứng sự sợ hãi lúc này của cô ta.



"Bây giờ mới biết sợ? Lúc trước làm sao lại không nghĩ tới?" Giọng nói của lão đại lạnh xuống: "Tôi đối với hai người không tệ, hai người lại liên hợp đối phó tôi, Lâm Phong, Lâm Nghiên, hai anh em cậu đúng là làm cho tôi lau mắt mà nhìn."



"Lão đại..." Thanh âm của Lâm Phong khàn khàn: "Tôi không có, là có người hãm hại chúng tôi."



Lão đại đi xuống bậc thang.



Đứng ở trước mặt người máu thịt be bét kia.



"Lâm Phong, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cho là cậu hiểu rất rõ tác phong làm việc của tôi chứ."



Hô hấp của Lâm Phong trì trệ.



Hắn làm sao có thể không hiểu rõ.



Vị lão đại này, nếu như không phải trong tay đã có chứng cứ xác thực, thì hắn tuyệt đối sẽ không ra tay.



Lão đại nhấc chân, đạp lên mặt người kia.



Người kia chỉ còn lại một hơi, kêu thảm một tiếng.



Thanh âm kia lưu chuyển trong phòng, làm cho người ta cực kì sợ hãi.



Trừ người ngồi trên ghế, thì những người đứng xung quanh đều tránh ánh mắt đi.



Ánh mắt lão đại đảo qua gian phòng, đối với phản ứng của người trên ghế, rất hài lòng.



"Hai người cấu kết với Thanh bang, mưu đồ vị trí của tôi, hả?"



"Lão đại..." Lâm Nghiên muốn giải thích.



Nhưng mà lão đại khoát tay, màn hình máy chiếu bên cạnh phát ra một hình ảnh.



Lâm Nghiên nhìn thấy hình ảnh mình và người kia gặp mặt.



Huyết sắc trên mặt cô ta mất hết, rốt cuộc nói không nên lời nào nữa.



Xong rồi.



Xong thật rồi.



"Tôi chỉ muốn biết, vì sao."




"Sơ Tranh, tôi nghe nói trước kia cô thích Lâm Phong?"



Lão đại hút xì gà, hỏi rất tùy ý, giống như đang nói chuyện nhà.



"Đó là lúc trước." Nguyên chủ tự cho là sự yêu thích của mình rất bí mật, sẽ không bị phát hiện, bây giờ xem ra, chuyện gì vị lão đại này cũng biết.



Lão đại liếc nhìn cô một cái, nhấn đầu thuốc vào trong gạt tàn: "Những tin tức kia là cô gửi cho tôi?"



"Tin tức gì."



"Những tin tức có liên quan đến Lâm Phong." Lão đại nói.



"Mặc dù làm nghề này của chúng ta không nói quy củ nhiều, nhưng loại chuyện này, vẫn phải cầm chứng ra rồi nói chuyện." Sơ Tranh bình tĩnh tự thuật: "Không phải tôi."



Lão đại cười nhẹ một tiếng: "Được, cô không thừa nhận cũng không sao. Cô chỉ cần biết, tổ chức mới là nơi cô quay về, vĩnh viễn đừng bao giờ phản bội."



Nơi ta quay về...



Sao có thể là nơi này được.



Toàn là nói mò!



"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước." Thẻ người tốt đang ở nhà đó.



"Nghe nói cô nhận nhiệm vụ của Tấn Ninh kia?" Lão đại trầm ngâm một tiếng.



"..." Việc này đã báo cáo cho tổ chức, không có cách nào phủ nhận được.



Lão đại lại hỏi: "Cô thu hoạch được tín nhiệm của Tấn Ninh chưa?"



"Trong tay hắn có một phần danh sách, tôi cần cô tìm được danh sách kia."



"Danh sách gì?" Sơ Tranh hỏi.



"Cái này cần phải do chính cô tìm, tôi chỉ biết trong tay hắn có, hình thức tồn tại cụ thể là gì, tôi không rõ." Nếu không thì nhiệm vụ này cũng sẽ không khó như vậy.



"Làm sao tôi biết mình phải tìm cái gì?" Đây không phải là đang cố ý làm khó cô sao?!



Lão đại ý vị thâm trường: "Sơ Tranh, cô rất thông minh."



"..." Cho dù ngươi khen ta, thì ta cũng hoàn toàn không biết đó là thứ gì, và cũng không thể ở dưới tình huống không có chút nhắc nhở nào, mà tìm được đồ ra!



Nếu bắt buộc phải tìm được.



Vậy thì không phải là tìm.



Mà là tạo!



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!