Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 463 : Kim bài sát thủ (28)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!



Tấn Ninh làm sao cố chấp bằng Sơ Tranh được.



Buổi tối lúc tắm rửa, ở trong nhà tắm lề mà lề mề nửa ngày cũng không ra.



Mãi đến khi Sơ Tranh không nhịn được ở bên ngoài gõ cửa, hắn mới nhanh chóng thu thập xong rồi ra ngoài.



Sơ Tranh trực tiếp ôm lấy hắn từ trên xe lăn, đặt lên giường.



Sơ Tranh đã sớm rửa mặt xong, sắp xếp cẩn thận cho Tấn Ninh, cô đi sang một bên khác, không nói lời nào ôm người vào trong ngực, thoải mái sờ tóc một lúc —— sau đó đi ngủ.



Tấn Ninh: "..."



Lần đầu tiên cùng giường chung gối với một cô gái, cả người Tấn Ninh đều cứng đờ.



Ngay cả động ngón tay cũng không dám, sợ đụng phải chỗ không nên đụng.



Hắn cứ như vậy cứng đờ một đêm, không dám chợp mắt.



Ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, màn cửa không kéo chặt, có ánh sáng trút xuống.



Tấn Ninh nhìn cô gái đang ôm mình, cô ngủ cực say, cơ hồ không chút động đậy.



Ngay lúc Tấn Ninh thất thần, người đang ôm hắn bỗng nhiên sờ lên đầu hắn, ngón tay xuyên qua tóc, nhẹ nhàng bóp hai lần, sau đó không có động tĩnh gì nữa.



Nhưng cô khẽ động như vậy, làm Tấn Ninh càng dựa vào cô gần hơn.



Nơi mềm mại dán lên lồng ngực của mình, làm trong đầu Tấn Ninh nổ vang một tiếng.



Nơi nào đó đang ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, cấp tốc lớn mạnh, diễu võ giương oai chống đỡ lấy người bên cạnh.



Tấn Ninh: "..."



Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu, cẩn thận giơ tay, kéo tay Sơ Tranh ra.



"Tấn Ninh, đừng nháo."



Thanh âm của cô gái mang theo vài phần khàn khàn, nhẹ nhàng, không lạnh lẽo như bình thường, phá lệ êm tai.



Tim của Tấn Ninh cũng muốn nhảy ra ngoài.



Hắn náo cái gì chứ!



Bây giờ hắn muốn nổ tung rồi.



Sơ Tranh hơi động, kéo ra khoảng cách giữa hai người.



Tấn Ninh còn chưa kịp thở phào, tay Sơ Tranh đột nhiên di chuyển theo lồng ngực hắn xuống phía dưới.



Khi sắp đụng phải cấm khu, Tấn Ninh bắt lấy tay cô.



"Sơ Tranh, em tỉnh táo sao?"



"Ừ..." Sơ Tranh chôn mặt trên bả vai hắn, bằng phẳng nói: "Em giúp anh, cứ thế này em cũng không thoải mái."



Cô còn muốn ôm đầu của hắn ngủ một hồi.



Tấn Ninh cảm thấy thứ mình bắt lấy chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, muốn hất ra, lại sợ cô tiếp tục sờ.
"Anh không muốn uống." Tấn Ninh nói: "Chân của anh không tốt lên được."



"Anh là bác sĩ?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Biết nhiều như thế."



Tấn Ninh ngước mắt, đối diện với ánh mắt Sơ Tranh: "Em biết điều anh nói là sự thật."



"Sự thật là chuyện đã xảy ra." Sơ Tranh nắm cằm Tấn Ninh, trực tiếp rót thuốc vào, thừa dịp trước khi hắn phun ra, uống một ngụm nước, hôn hắn đẩy nước qua, sau khi xác định hắn nuốt xuống mới buông ra: "Chuyện chưa xảy ra, đều không phải sự thật, hiểu chưa?"



Tấn Ninh: "..."



Có ai chăm sóc người khác như em không?!



Sơ Tranh buông nước xuống, ôm Tấn Ninh đến trên giường, giơ tay cởi quần hắn.



"..."



"Sơ Tranh!" Tấn Ninh có chút buồn bực: "Em làm gì thế?"



Giữa ban ngày...



"Xoa bóp chân cho anh." Sơ Tranh trả lời rất đứng đắn: "Anh cho rằng em muốn làm gì?"



"... Xoa bóp chân mà cần cởi quần sao?"



"Bác sĩ nói, không thể có quần áo làm trở ngại." Cô đều làm theo lời dặn của bác sĩ đó, cô thế nào chứ! Cứ làm như cô muốn làm gì đó không bằng!



Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không cách nào làm cho người ta hoài nghi cô.



"..."



Tấn Ninh biết xoa bóp sẽ giúp ích cho việc khôi phục.



Nhưng mà Sơ Tranh đến, Tấn Ninh cảm thấy mình không chịu được.



"Em mời chuyên viên massage tới đi." Tấn Ninh nói.



"Anh nghĩ gì thế?" Trong con ngươi đen trầm của Sơ Tranh là một mảnh lãnh đạm: "Anh là của em, sao em có thể để người khác đụng vào anh."



Giọng nói kia rất chắc chắn, không cho phép phản đối.



Dường như Tấn Ninh bị câu nói này làm cho chấn kinh, nửa ngày sau vẫn không lấy lại tinh thần, Sơ Tranh thừa cơ cởi quần hắn xuống.



Giữa ban ngày, trên mặt Tấn Ninh lập tức có một tầng màu hồng nhạt.



Chân Tấn Ninh rất xinh đẹp, cho dù bị thương không có cảm giác, thì cũng không ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của đôi chân này.



Cánh tay Sơ Tranh rơi vào trên đùi hắn, Tấn Ninh không có cảm giác gì, nhưng hắn nhìn tay cô, không nhẹ không nặng dao động trên đùi mình, vẫn có chút miệng đắng lưỡi khô.



"Sơ Tranh."



Hắn kêu một tiếng.



"Ừ?"



Cô gái lên tiếng.



"Anh muốn hôn."



Hắn nói.