Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 468 : Kim bài sát thủ (33)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!



Tin tức Thanh bang bị người tận diệt, rất nhanh liền lan truyền trong giới.



Không ai biết Thanh bang đắc tội với người nào, nhưng kết cục của Thanh bang, tuyệt đối được xưng tụng là thảm khốc.



Một bang phái lớn như vậy, nói biến mất là biến mất.



Trong lúc nhất thời làm cho không ít người đều rụt đầu lại làm người, không dám rêu rao.



Kẻ cầm đầu Sơ Tranh, ngày nào cũng thảnh thơi mang Tấn Ninh đi trị liệu chân, rồi phá sản mua đồ.



Cô và lão đại làm một giao dịch.



Cô giải quyết Thanh bang.



Lão đại không được phép động thủ với Tấn Ninh.



So với che giấu, không bằng cô chủ động nói ra.



Cô cũng đã chủ động để lại lời nói.



Nếu cẩn trọng cư xử với hắn, thì chuyện gì cũng dễ nói.



Lão đại là người thông minh, một bang phái và một người, hắn tự hiểu rõ, ai quan trọng hơn.



Nếu như Sơ Tranh thật sự có thể làm được như lời cô nói, giải quyết Thanh bang, vậy năng lực của cô, đã nằm ngoài dự đoán của hắn, là một người rất khó khống chế.



Nhưng là nếu như cô có nhược điểm...



Hắn đã ở cái tuổi này, cũng phải chuẩn bị cho người nối nghiệp kế tiếp của mình.



...



"Thích cái này?"



"Bảo bối, anh chỉ nhìn một chút..." Tấn Ninh giữ chặt Sơ Tranh đang muốn đi vào mua hết: "Không cần."



"Anh nhìn một chút chính là thích."



"..."



Đây là cái kiểu ngụy biện gì chứ.



Tấn Ninh hoàn toàn không kéo được Sơ Tranh, cuối cùng mua một đống đồ vật ngổn ngang trở về.



"Em làm nghề này, kiếm được rất nhiều tiền sao?"



"Cũng tạm."



"Vậy sao em có nhiều tiền thế?" Tấn Ninh vẫn cảm thấy trong nhà hắn rất có tiền, nhưng so sánh với tốc độ phá sản không thèm tiết chế này của Sơ Tranh, hắn đột nhiên cảm thấy Tấn gia kỳ thật cũng không có nhiều tiền như vậy.



"Em có tiền." Sơ Tranh nói.



"Từ đâu tới?"



"..." Trên trời rơi xuống.



Sơ Tranh sợ Tấn Ninh tiếp tục hỏi, trực tiếp chặn hắn miệng.



Tấn Ninh bị hôn đến đầu óc choáng váng, quả nhiên rất nhanh liền quên mất mình đang hỏi cái gì.



Tấn Ninh nghiêng người chống đỡ đầu, ngón tay lưu luyến trên gương mặt Sơ Tranh.



"Bảo bối, nói cho anh nghe một chút chuyện của em được không?"
"Không nóng."



Đầu lưỡi Sơ Tranh quét qua hàm trên, ôm chặt hắn một chút, trả lại cho hắn một nụ hôn.



"Ngủ đi."



...



Trải qua phương pháp trị liệu mà các bác sĩ chuyên khoa thảo luận ra, chân của Tấn Ninh mặc dù tiến triển không lớn, nhưng rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp.



Sơ Tranh không thích người khác đụng vào hắn, cho nên chuyện gì cũng do cô làm.



Nhưng có đôi khi cô lại đột nhiên rời đi.



Tấn Ninh biết cô đi làm gì, hắn không nói gì cả, yên lặng ở chung cư chờ đợi.



Lúc Sơ Tranh trở về, thứ đầu tiên khi mở cửa ra trông thấy, luôn luôn là hắn.



Ngoan đến không tưởng nổi.



Muốn yêu thương.



Sơ Tranh thất vọng nhìn chân hắn một chút.



Ai.



Không biết lúc nào mới có thể nghiêm túc yêu thương hắn đây.



"Nghĩ gì thế?" Tấn Ninh giơ tay khua khua trước mặt cô.



"Không có gì." Sơ Tranh cởi áo khoác, sau đó cúi người hôn hắn.



Tấn Ninh hơi ngẩng mặt lên, ánh sáng rực rỡ hội tụ nơi đáy mắt hắn, tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp đến mức khiến cho người ta không thể rời mắt.



Kết thúc nụ hôn, Tấn Ninh nói: "Tấn Thần sắp nghỉ."



"Ừ." Cho nên?



"Nó sẽ thường xuyên tới đây."



"..."



Sơ Tranh nhìn cửa, rồi lại nhìn hắn.



"Biết rồi."



Cho nên khi Tấn Thần kéo hành lý, hùng hùng hổ hổ chạy tới, gõ cửa nửa ngày cũng không có người mở cửa.



Cậu gọi một cuộc điện thoại, được Tấn Ninh cho biết, bọn họ đang ở nước ngoài nghỉ phép.



Nước ngoài...



Nghỉ phép...



Tấn Thần: "!!!"



Là anh ruột sao!?



Cậu đã nói từ sớm là mình muốn qua, hắn lại còn kéo tiểu tiên nữ đi mất!



Ma quỷ!



Tấn Thần không biết, quyết định này không phải của Tấn Ninh, hắn chỉ muốn nhắc nhở Sơ Tranh, Tấn Thần sẽ thường xuyên tới, nên cô hãy thu liễm thói quen tùy thời tùy chỗ hôn hắn của mình đi.



Ai biết cô lại trực tiếp mang mình xuất ngoại.