Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 469 : Kim bài sát thủ (34)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 



Trên du thuyền.



Sơ Tranh đẩy Tấn Ninh về phòng trước, đi được nửa đường, một nhân viên phục vụ đi tới, khi đi sát qua bên người cô, kín đáo đưa cho cô một tờ giấy.



Sơ Tranh sắp xếp cho Tấn Ninh cẩn thận.



Rời phòng, đi đến tầng cao nhất của du thuyền.



Trong phòng, lão đại ngồi ngay ngắn trên ghế sofa bằng da thật, mặc một chiếc áo sơ mi, nhìn rất là hòa khí, không có bất kỳ lệ khí nào.



"Tìm tôi có chuyện gì."



Lão đại cười cười: "Vừa rồi tôi nhìn thấy người bạn trai nhỏ của cô."



"Cho nên?"



"Tuấn tú lịch sự, không tệ." Lão đại khen một câu, hơi dừng lại: "Chỉ là có chút đáng tiếc, hai chân tàn tật."



"Chuyện ông đồng ý với tôi, còn nhớ rõ không?"



"Ha ha ha, chuyện Thanh bang bên kia làm không tồi, trước kia thật đúng là đã đánh giá thấp cô."



"Cảm ơn đã khích lệ."



"..."



Lão đại ra hiệu Sơ Tranh ngồi xuống: "Hôm nay gọi cô tới, không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, xem cô có hứng thú tiếp nhận vị trí này của tôi hay không."



"Không có hứng thú."



Sơ Tranh quả quyết cự tuyệt.



Cô thích nghề nghiệp này, không có nghĩa là thích vị trí kia của hắn.



Lão đại hơi nhíu mày: "Thật sự không muốn?"



"Phiền phức."



"..." Vị trí này của hắn không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, bây giờ hỏi cô có muốn tiếp nhận hay không, mà cô lại nói phiền phức?



Sao lại khiến cho vị trí này của hắn, nhìn như rất rẻ tiền vậy.



Sơ Tranh cự tuyệt đến quả quyết, lão đại cũng không nhắc lại, chuyển chủ đề: "Cô để lộ hắn ra, không sợ hắn gặp nguy hiểm sao?"



"Không sợ." Giọng điệu của Sơ Tranh bình tĩnh lại kiên định: "Tôi có thể bảo vệ hắn."



"Sơ Tranh à." Lão đại nói lời thấm thía: "Cô phải biết, chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh."



"Ồ." Đó là đối với các ngươi, ta thì không giống, ta còn có cơ hội, sợ cái gì.



"..."



Cái thái độ thờ ơ lại tùy ý này của Sơ Tranh, làm cho lão đại nghẹn họng.



Lão đại không trò chuyện nổi với Sơ Tranh nữa, phất tay để cô rời đi.



A Hoa đang chờ ở cửa: "Tranh tỷ, lão đại không làm khó chị chứ?"



Sơ Tranh lắc đầu: "Sao các cậu lại ở trên thuyền?"



"Chúng tôi vẫn luôn ở đây." A Hoa nhắc nhở: "Tranh tỷ, có giao dịch đó, đến trạm tiếp theo chị xuống trước đi."




Rất có tác phong của cô.



"..." Tấn Ninh yên lặng, cứ theo cô vậy.



...



Ba năm sau.



"Bảo bối, em có nhìn thấy... Bảo bối?"



Tấn Ninh nhíu mày, lại đi rồi sao?



Cũng không biết nói với hắn một tiếng sao?



Tấn Ninh đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh có âm thanh, hắn lập tức đẩy xe lăn qua.



Cửa phòng vệ sinh không đóng chặt, Tấn Ninh giơ tay đẩy ra, liếc thấy Sơ Tranh dựa vào bồn rửa tay, đang bôi thuốc lên cánh tay mình.



Tấn Ninh theo bản năng đứng dậy: "Bảo bối, em bị thương."



"Không sao, trầy da chút thôi." Sơ Tranh giọng điệu bình thản, cô đột nhiên dừng lại: "Anh..."



Tấn Ninh cầm cổ tay cô: "Sao mà bị thương? Có phải em..."



Làm nhiệm vụ không?



Hắn ngẩng đầu một cái, liền đối diện với đôi mắt lãnh đạm của Sơ Tranh.



Cô đang bình tĩnh nhìn mình.



Tấn Ninh đang muốn hỏi làm sao vậy, hai chân đột nhiên tê rần, thân thể ngã xuống phía dưới.



Sơ Tranh đỡ lấy hắn, kéo hắn vào trong ngực, hôn hắn: "Tiến triển không tệ, ở trong tầm tay."



Tấn Ninh: "??"



Câu thành ngữ này sao có điểm là lạ nhỉ.



Không phải.



Hắn đứng lên?!



"Bảo bối, anh..."



Tấn Ninh được Sơ Tranh ôm ra ngoài, cô trực tiếp đá văng xe lăn, ôm hắn lên ghế sofa.



Cô ngồi xổm người xuống, cuốn ống quần hắn lên, ngón tay rơi vào hai chân hắn.



"Có cảm giác không?"



"... Hình như có." Tấn Ninh thì thào một tiếng: "Hình như lại không có."



Sơ Tranh dùng lực lớn hơn.



Lần này Tấn Ninh cảm giác được rất rõ ràng.



"Bảo bối..." Thanh âm của hắn có chút phát run.



Sơ Tranh đứng dậy, nghiêng người đè hắn xuống ghế sofa, trằn trọc hôn.



"Bảo bối, vết thương của em."



"Không sao." Bàn tay Sơ Tranh dò xét vào bên trong vạt áo hắn: "Không trở ngại chuyện em hôn anh."



"..."