Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 490 : Nữ vương huyết tộc (19)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 



"Điện hạ, ngài nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện còn lại, ta sẽ an bài thoả đáng."



Bruno đưa Sơ Tranh tới cửa.



"Ừ." Sơ Tranh lạnh lùng gật đầu.



Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, cản Bruno còn muốn nói chuyện ở bên ngoài.



Sơ Tranh đi vào phòng mấy bước, người trên giường, nháy mắt xuất hiện trong đáy mắt cô.



Thiếu niên bị người bịt mắt, cột lên giường thành hình chữ đại (大), miệng cũng bị bịt lại, đang giãy giụa trên giường.



Có lẽ là nghe thấy âm thanh, hắn yên tĩnh lại.



Sơ Tranh: "..."



Ai làm!



Sơ Tranh đi qua, kéo đồ bịt mắt thiếu niên xuống.



Tầm mắt thiếu niên rõ ràng lên.



Đôi mắt hắn hơi trừng lớn.



Sơ Tranh lấy đồ trong miệng hắn ra.



"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Thanh âm hắn khàn khàn, giống như hơi nghi hoặc và kinh ngạc.



"Đây là phòng của tôi." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi không ở đây thì ở đâu."



Đáy lòng Chức Không dâng lên một cỗ ý lạnh: "Cô... là nữ vương Huyết tộc?"



"Xem như thế đi." Dù sao cũng là tiền nhiệm.



Nữ vương Huyết tộc...



Cô lại là nữ vương Huyết tộc.



Trong lúc nhất thời Chức Không không biết nên nói cái gì.



Cho rằng mình sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, ai có thể nghĩ sẽ là cô...



Sự phẫn nộ trong lòng lúc nãy, cùng với sự khẩn trương, thấp thỏm, chẳng biết tại sao đều trở nên mờ nhạt.



Chức Không hít sâu, sắp xếp lại ngôn ngữ: "Cô bảo Tô Cực trói tôi ở đây?"



Phòng của cô.



Tô Cực là người của cô.



Tô Cực trói mình ở đây, chắc chắn là ý của cô.



"... Tôi chỉ bảo Tô Cực mang anh tới."



Ai biết hắn lại trói luôn người lại!



Điều này không hề có một xu quan hệ nào với ta!



Ta là người tốt!



"Hắn mang tôi tới đây như thế." Thiếu niên nhấc tay lên, một giây sau bị kéo căng, rốt cuộc không nhấc lên nổi.




Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc gọi Tô Cực đến.



"Đại nhân." Đầy mặt Tô Cực đều là cầu được khích lệ.



Ánh mắt Sơ Tranh phức tạp nhìn hắn.



Tô Cực chớp mắt.



Sơ Tranh không nói chuyện.



Tô Cực tiếp tục chớp mắt.



Sơ Tranh vẫn không nói chuyện.



"Điện hạ?"



Có lời gì ngài cứ nói thẳng đi mà!



"Ta hỏi ngươi..." Cuối cùng Sơ Tranh cũng lên tiếng.



"Điện hạ ngài cứ nói."



Ngón tay Sơ Tranh sờ sờ ghế sofa, đầu ngón tay lại cào cào.



Cô nghiêm mặt, bảo Tô Cực tới gần một chút.



Tô Cực ngờ vực tiến lên, Sơ Tranh thấp giọng hỏi hắn một câu.



Biểu cảm của Tô Cực có chút cổ quái: "Điện hạ... trước kia ngài chưa từng ăn như thế sao?"



Giọng nói của Sơ Tranh vô cùng lạnh nhạt: "Thân là nữ vương, không thể tùy tiện cắn người."



Phương thức ăn của nguyên chủ lúc trước, đều là chọn lựa huyết dịch tinh khiết nhất, đựng trong dụng cụ đưa tới.



Làm sao có thể ôm người mà cắn?



Sự tôn quý ưu nhã của nữ vương không cần sao?!



Tô Cực gãi gãi đầu: "Muốn làm cho đồ ăn không thống khổ như vậy, rất đơn giản, ngài chỉ cần lúc ăn, cùng hắn làm là được rồi."



"Tô Cực!" Chẳng biết Bruno đứng ở cửa ra vào từ bao giờ: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì với điện hạ đấy?! Cút ra đây!"



Tô Cực: "..."



Rõ ràng là điện hạ chủ động hỏi ta!!



Rống ta làm gì!



Lão già họm hẹm này không biết tốt xấu!!



"Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì?" Sơ Tranh bất mãn.



Dọa ta sợ nhảy dựng!



Đêm hôm khuya khoắt Huyết tộc đều thích lắc lư một cách xuất quỷ nhập thần như thế sao?!



Vì sao Tô Cực vào lại không đóng cửa!



Tiện tay đóng cửa là một thói quen tốt!



Bruno thu lại thần sắc: "Điện hạ, ta chỉ là..."



"Chuẩn bị một chút ăn đưa tới đây." Sơ Tranh không kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: "Bổ huyết."